TIỂU MỸ NHÂN ÁC ĐỘC LÀM MỌI CÁCH ĐỂ ĐƯỢC SỦNG ÁI

Chap 52

Chương 52

 

Việc đặt ra thêm nhiều quy tắc, nói thêm nhiều lời tàn nhẫn, đều không bằng việc giết chết một người ngay tại chỗ.

Súc Thanh vừa ra tay liền lấy mạng con nuôi của quản gia, không chỉ quản gia không có cách nào, ngay cả bản thân quản gia cũng bị liên lụy, chuyện thân mật riêng tư đều bị đào bới trước mặt mọi người.

Ai mà không cảm thấy thủ đoạn của Súc Thanh tàn độc chứ? Nhưng ai còn dám nói ra?

Trước đây, trước mặt không dám nói gì, sau lưng còn dám mắng vài tiếng, phun vài bãi nước bọt. Bây giờ thì hay rồi, sau khi chứng kiến thủ đoạn của Súc Thanh, người hầu đều thành thật, ngoan ngoãn, lén lút ngay cả một câu nghị luận thừa thãi cũng không dám.

Súc Thanh lại một lần nữa phân chia trách nhiệm của mọi người trong các khu vực, trực tiếp bán đi một đám những kẻ ngày thường không có tác dụng gì, chỉ biết ăn không ngồi rồi.

Một số gia đình giàu có, có tiền tài địa vị chú trọng thể diện, mua nô tài là chuyện đương nhiên, nhưng bán nô tài lại bị coi là mất mặt, như thể trong phủ không có tiền, không nuôi nổi nhiều người như vậy.

Súc Thanh không bận tâm đến những thứ này, mọi việc chỉ theo ý mình, sau khi sắp xếp rõ ràng trách nhiệm của mọi người, hắn mới thấy thoải mái.

Không khí trong phủ lập tức trở nên kỷ luật nghiêm minh. Những kẻ lười biếng, thất trách, quen thói trốn tránh trách nhiệm trước đây, giờ đều thành thật làm việc, không dám lười biếng nữa. Cả những kẻ nửa đêm uống rượu đánh bạc, giờ đều nghiêm túc canh gác trực ban, tinh thần đến nỗi không buồn ngủ.

Bởi vì Súc Thanh phân chia rất rõ ràng, những khu vực này do ai phụ trách, công việc của mỗi người đều rất minh bạch. Nếu có nơi nào xảy ra xáo trộn, lập tức có thể bắt được người phụ trách là ai.

Súc Thanh còn nói, người đầu tiên bị hắn bắt được sẽ là kẻ xui xẻo nhất, hắn sẽ dùng hình phạt nghiêm khắc nhất. Ai mà muốn làm người đầu tiên chứ?

Nghĩ đến gã sai vặt bị hắn dìm chết mấy ngày trước, mọi người đề cao tinh thần cảnh giác mười hai phần, nghiêm túc chưa từng thấy.

Quản gia đương nhiên ghi hận trong lòng. Lúc này hoàn toàn mất hết thể diện, uy tín không còn, từ nay về sau còn phải làm một con chó biết nghe lời. Không ngờ Súc Thanh lại lợi hại như vậy.

Quản gia lén tìm đến Minh Vương cáo trạng, nói phu nhân thủ đoạn quá mức cấp tiến và tàn nhẫn, lan truyền ra ngoài sẽ làm tổn hại danh tiếng tốt của Minh Vương.

Bất đắc dĩ, Minh Vương căn bản không để tâm. So với niềm vui của Súc Thanh, danh tiếng tính là gì? Huống hồ đây chẳng qua chỉ là một điểm dừng chân của hắn ở nhân gian, nếu danh tiếng nơi này thật sự tệ, tương lai đổi một nơi khác là được. Vài chục năm sau người dân nơi này đều chết hết, đến lúc đó ai còn biết danh tiếng gì của hắn.

“Phu nhân vui vẻ là được.” Minh Vương lạnh lùng nói, “Hơn nữa ta cũng thấy rồi, trong phủ gần đây kỷ luật nghiêm minh, người hầu ai vào việc nấy, rốt cuộc không còn lười biếng như trước, chứng tỏ sớm nên làm như vậy.”

“...”

“Những năm trước ta về ít, vất vả ngươi quanh năm lo liệu, nên ta cũng không tính toán với ngươi. Ngươi thì hay rồi, hiện giờ phu nhân quản lý gọn gàng ngăn nắp, ngươi không biết ơn thì thôi, lại còn dám nói phu nhân tàn nhẫn?”

“... Ti, tiểu nhân không dám!”

“Sao ngươi không dám, ngươi nói đều đã nói xong, phu nhân tàn nhẫn chỗ nào? Hắn mà thật sự tàn nhẫn, đến ngươi cũng đã sớm mất mạng, đâu còn có thể đứng đây nói chuyện với ta.”

“Ngươi nếu không phục sự quản lý của phu nhân, thì tìm đường ra khác, mưu cầu chức vị khác đi.”

Bị Minh Vương mắng thêm một trận, quản gia hoàn toàn thành thật, không dám nhiều lời về Súc Thanh nữa.

Còn đối với Súc Thanh như vậy, trong lòng Minh Vương là bội phục và tán thành. Tuy rằng hơi tàn độc một chút. Nhưng không độc không lập được. Có khi tàn độc cũng không phải chuyện xấu, chỉ có thể chứng tỏ thủ đoạn của Súc Thanh lợi hại.

Nếu người hầu đánh giá Súc Thanh là thiện lương ôn nhu, thì Súc Thanh mới thật sự xong đời, chứng tỏ hắn dễ bị bắt nạt, sẽ bị đám người hầu này xoay vòng.

Minh Vương nhịn không được suy nghĩ về quá khứ, tưởng tượng Súc Thanh khi còn ở Tiên Sơn, đó là dáng vẻ mà hắn chưa từng thấy, nhưng hẳn là cũng như thế này, quét sạch nghiêm minh, quản lý Tiên Sơn gọn gàng ngăn nắp.

Cho nên mặc dù sau này rơi xuống Minh Giới, bắt đầu từ vị trí tạp dịch hèn mọn nhất, hắn cũng có thể trong vòng một năm ngắn ngủi, bò đến vị trí bên cạnh mình. Súc Thanh chính là có thủ đoạn và nghị lực như vậy, kiên cường quả cảm, từng bước đi lên trên.

Nghĩ đến đây, Minh Vương lại nhịn không được thở dài một hơi.

Nghĩ như vậy, lúc đó Súc Thanh nhất định rất hận mình đi... Với thực lực và thủ đoạn của hắn, hoàn toàn xứng đáng nhận được mọi thứ, lại vì mình mà thành kẻ lấy sắc hầu người, dựa vào việc lên giường để có địa vị.

Khi đó không ít lời đồn đại nhắm vào Súc Thanh, Minh Vương cũng nghe nói, nhưng hắn chưa từng ngăn lại gì. Bởi vì lúc đó hắn cũng cho là như vậy, Súc Thanh sinh ra đẹp như thế, lại cả ngày lượn lờ bên cạnh mình, chính là cố ý tới dụ dỗ mình.

... Vẫn là đừng để Súc Thanh khôi phục ký ức. Khoảng thời gian này có ngọt ngào mỹ mãn đến mấy thì sao, chung quy cũng chỉ là hư ảo trộm được. Theo tính cách của Súc Thanh, nếu không quên những ngày tháng ở chung này, đại khái chỉ sẽ càng thêm thống hận mình.


Đêm khuya. Minh Vương xách một túi bánh rán bơ thơm phức đi về phòng.

Tuy nhiên phòng ngủ không có người, thư phòng bên cạnh lại đang thắp đèn. Minh Vương đi vào xem, Súc Thanh đang tập trung tinh thần xem sổ sách, cũng không phát hiện mình vào. Chờ đến khi ánh nến lay động, thân ảnh Minh Vương che khuất ánh sáng, Súc Thanh mới ngẩng đầu lên.

“Trễ thế này rồi, còn đang xem sổ sách?”

Nhưng Minh Vương vừa đặt túi bánh rán bơ xuống, Súc Thanh liền đẩy sổ sách ra, nhanh chóng cởi dây buộc túi bánh.

“Nhiều thật, bên trong là nhân gì vậy?”

Minh Vương cười cười: “Có đủ loại nhân, bốn cái trên cùng là nhân đường em thích nhất.”

Súc Thanh liền cầm lấy cái bánh đầu tiên, há miệng cắn một miếng, đầy miệng vụn bơ. Minh Vương rất tự nhiên đưa tay ra, hứng dưới cằm hắn, cười nói: “Ăn từ từ thôi, đều là của em, không ai giành với em đâu.”

Nha hoàn đứng bên cạnh thấy cảnh tượng này nhiều lần, nhưng vẫn thường bị kinh ngạc. Lão gia đối với phu nhân thật sự là tình yêu tràn đầy, ánh mắt đầy ắp. Phu nhân cũng vậy, trước mặt Lão gia mới chịu mềm mại ôn nhu một chút.

Minh Vương nhìn về phía nha hoàn bên cạnh, hỏi: “Phu nhân hôm nay xem sổ sách bao lâu rồi?”

Súc Thanh nhanh chóng chen vào: “Không lâu đâu, chỉ nhìn một lát thôi.”

“Trời đã tối đen, nến sắp cháy hết nửa cây rồi, còn dám nói chỉ một lát thôi?”

“... Ngươi đã nhìn thấy nến rồi, vậy còn hỏi làm gì.”

“Xem em có thành thật trả lời không, có giấu ta không.” Minh Vương thở dài, “Hôm nay dừng ở đây, không được xem nữa.”

“Không được, ta đang tra một vài khoản, khó khăn lắm mới tìm được ghi chép liên quan, ít nhất để ta xem xong quyển này đã.”

Minh Vương nghiêm túc nói: “Ngày mai xem tiếp, cho dù em không mệt, cũng nên nghĩ cho Miên Nhi của chúng ta, ừm?”

“Tiểu gia hỏa này khỏe lắm, vừa rồi còn đang đấm đá trong bụng ta, cũng không biết mỗi ngày lấy đâu ra nhiều tinh lực như vậy.”

“Thôi, tóm lại hôm nay nên nghỉ ngơi.” Minh Vương nhìn về phía nha hoàn, “Giúp phu nhân thu lại những cuốn sổ sách này khóa kỹ.”

Tuy rằng phu nhân rất đáng sợ, nhưng lão gia đã nói vài lần, đều là ý muốn phu nhân nghỉ ngơi, lúc này ngay cả phu nhân cũng không phản kháng được, huống chi là những người hầu như các nàng.

“Vâng.” Nha hoàn vội vàng thu hết sổ sách lại, khóa vào tủ bên cạnh, rồi giao chìa khóa cho Súc Thanh.

Súc Thanh ăn xong một cái bánh bơ, liền được Minh Vương đỡ đứng dậy: “Được rồi, nên đi nghỉ ngơi.”

Không có cách nào, Súc Thanh đành phải đứng lên, vịn cánh tay Minh Vương, chậm rãi đi đến phòng ngủ. Mấy ngày nay bụng lớn hơn nữa, quần áo mỏng manh hoàn toàn không che được, tròn vo như một quả dưa hấu nhỏ.

Những thứ ăn vào mỗi ngày cũng không phí công, Súc Thanh cũng béo lên không ít, mặt và tay chân đều có da có thịt, mềm mại phúng phính, giống như một cục bột nếp. Chỉ nhìn bề ngoài, độ mê hoặc thật sự không thấp, đại khái ai cũng sẽ cảm thấy hắn yếu đuối vô tội, là nhân vật mềm yếu cần được bảo vệ.

Nhưng vừa mở miệng, tính cách thật sự liền bại lộ: “Quản gia cái lão chó hoang kia thật đáng chết, mấy năm nay đã đút túi biết bao nhiêu tiền, hắn còn tưởng rằng không ai có thể phát hiện... Ngươi cũng thật là, sao lại chọn cái tên như vậy làm quản gia, cũng không quản hắn, để hắn lá gan lớn như thế.”

Thật là sự tương phản hoàn toàn. Trông nhu nhược như vậy, mở miệng chửi mắng lại đầy đủ trung khí.

“Phải phải phải, đều tại ta lúc trước già cả mắt mờ, chọn phải tên như vậy, hiện giờ may nhờ có phu nhân vì ta trông nom nhà cửa, quét sạch không khí gia trạch.”

Nói đến điểm này, Súc Thanh rất đắc ý.

Việc quản lý đương nhiên mệt, phủ đệ lớn như vậy, mấy trăm người hầu, mỗi ngày không biết bao nhiêu chuyện lớn nhỏ. Nhưng hắn thích cái cảm giác tay nắm quyền lực, tùy ý khống chế sinh tử của người khác. Chính là thực sự sảng khoái và đã. Đặc biệt khi nhìn thấy thành quả rõ rệt, căn bản sẽ không thấy mệt.

Súc Thanh nhạy bén hỏi: “Quản gia có phải đã đi mách tội với ngươi không?”

Minh Vương cười hừ: “Hắn còn mặt mũi nào mà mách tội với ta.”

Đương nhiên không phải là bảo vệ quản gia. Mà là sợ Súc Thanh đã biết sẽ nổi giận, lại muốn gây ra thêm mạng người. Mạng của quản gia đương nhiên không đáng gì, nhưng nghĩ đến đứa bé chưa ra đời của họ, coi như vì đứa bé tích chút âm đức.

Tuy rằng chính Minh Vương cũng không tin những điều này, nhưng khi liên lụy đến sự tồn tại quan trọng trong lòng, liền sẽ vô thức bận tâm đến chúng.

“Vậy thì tốt, hắn mà còn dám mách tội với ngươi, ta liền xử lý cả người thân mật của hắn.”

Minh Vương thở dài. Xem kìa, không phải một mạng người, lại là hai mạng người, may mà đã giấu không nói.

“Ngươi không giấu ta điều gì chứ?”

“...” Trực giác càng ngày càng chính xác đến đáng sợ.

Minh Vương làm ra vẻ bất đắc dĩ: “Ta lẽ nào lại vì hắn mà giấu em? Hắn chọc em giận như vậy, ta không tìm hắn gây phiền phức đã là niệm tình hắn mấy năm nay vất vả.”

Súc Thanh dừng lại một lát: “Cũng đúng, như ngươi nói, trước đây đều không thường xuyên về nhà... Hắn là một con khỉ, khó tránh khỏi phân biệt không rõ chủ tớ, thật sự tự coi mình là đại vương.”

Trong lúc nói chuyện, hai người đã trở về phòng ngủ, Minh Vương cẩn thận đỡ Súc Thanh ngồi xuống.

“Bánh bơ của ta đâu? Nhanh lên lấy tới, ta còn muốn ăn thêm mấy cái nữa.”

Nha hoàn đi theo sau họ, rất nhanh đặt túi bánh bơ xuống.

“Lại cho ta nấu một chén bánh trôi đến... À đúng rồi, bánh kê củ mài hôm qua ta ăn thấy ngon, cái đó cũng lấy thêm cho ta một ít.”

“Vâng, phu nhân.”

Minh Vương gọi nha hoàn lại: “Vẫn là đem thuốc của phu nhân đến trước đi, uống thuốc trước, nếu không ăn xong nhiều thứ như vậy, lại không còn bụng uống thuốc.”

“...” Nghe thấy uống thuốc, Súc Thanh cảm thấy bánh bơ trong miệng cũng không còn thơm nữa. Không khỏi nhíu mày hỏi: “... Thuốc này rốt cuộc phải uống đến khi nào vậy, ta cảm thấy gần đây tốt hơn nhiều, ngủ rất ngon, ngay cả mơ cũng không có một cái.”

“Đại phu không phải nói, kiên trì uống hết hai tháng này thì ổn rồi... Bây giờ nếu dừng thuốc, ác mộng lung tung rối loạn có thể tái phát, em còn muốn gặp ác mộng sao?”

Nhưng cái gọi là thuốc an thần, kỳ thật chính là thuốc dùng để ức chế việc Súc Thanh khôi phục ký ức mà thôi. Bởi vì đang mang thai, Minh Vương không dám dùng thuốc quá nặng, chọn loại thuốc có dược hiệu nhẹ. Chỉ là dược hiệu nhẹ, phải uống mỗi ngày, giữa chừng còn không được gián đoạn.

Dù là như thế, cũng không thể hoàn toàn ngăn chặn được. Chung quy vẫn phải xem Súc Thanh. Nếu ngày nào đó hắn khơi dậy ý niệm muốn khôi phục ký ức, thì ký ức quá khứ tất nhiên sẽ sống lại.

back top