TIỂU MỸ NHÂN ÁC ĐỘC LÀM MỌI CÁCH ĐỂ ĐƯỢC SỦNG ÁI

Chap 50

Chương 50

 

Khi Súc Thanh mở mắt tỉnh dậy, trời đã sáng, ánh mặt trời rực rỡ ngoài phòng, Ân Vô Độ vẫn còn nằm bên cạnh hắn.

"Thanh Nhi, Thanh Nhi... Em sao vậy?"

Tim Súc Thanh đập thình thịch nhanh đến mức muốn ngừng thở, vẫn chưa thoát ra khỏi sự khác biệt giữa hiện thực và cảnh mộng. Hắn nghe thấy giọng nói của Ân Vô Độ, nhưng không hề phản ứng.

"Thanh Nhi, có chỗ nào không thoải mái sao? Em ổn chứ?"

Cho đến khi thấy bàn tay Ân Vô Độ vươn tới, dường như muốn chạm vào mặt hắn. Súc Thanh hoàn toàn theo bản năng phản ứng, hung hăng hất tay Ân Vô Độ ra, giận dữ nói: "Đừng chạm vào ta!"

Sau đó bật nửa người trên dậy, nhanh chóng rụt vào góc giường, đôi mắt vô hồn chứa đầy sự phòng bị và mâu thuẫn.

"Đừng dùng bàn tay dơ bẩn của ngươi chạm vào ta!"

"..." Bàn tay bị hất ra của Minh Vương cứng đờ giữa không trung, không biết nên tiến hay nên lùi. Đôi mắt xa cách và chán ghét sâu sắc của Súc Thanh làm hắn đau đớn, nhưng lại quen thuộc đến vậy - sau khi hai người hoàn toàn trở mặt, Súc Thanh đã dùng ánh mắt như thế nhìn hắn.

Nỗi sợ hãi lập tức gặm nhấm trái tim Minh Vương. Chẳng lẽ Súc Thanh đã khôi phục ký ức? Nếu không tại sao vừa tỉnh dậy lại trở nên như vậy, đột nhiên bài xích mình đến thế?

Nhưng Minh Vương không muốn tin, không thể tin, trước khi Súc Thanh tự mình thừa nhận, hắn vẫn ôm ảo tưởng. Khống chế giọng nói đang run rẩy, Minh Vương giả vờ như ngày thường: "Thanh Nhi, em gặp ác mộng sao?"

"..." Súc Thanh ôm chăn rúc trong góc, chờ đến khi tiếng tim đập dữ dội dần dần bình tĩnh trở lại, cuối cùng thở phào một hơi. Hắn không còn bài xích Ân Vô Độ nữa, buông chăn ra, nhào vào lòng Ân Vô Độ.

"Ta, ta... Ta nằm một giấc mộng thật kỳ lạ!"

Khoảnh khắc ôm lấy Súc Thanh, trái tim suýt nhảy ra khỏi lồng ngực của Minh Vương cuối cùng cũng trở về vị trí. May quá. Vẫn còn chủ động ôm mình, chứng tỏ chưa khôi phục ký ức, mà là thật sự gặp ác mộng.

Minh Vương ôm chặt Súc Thanh, hít sâu hương thơm trên người hắn. Chỉ cần mùi hương này còn đó, Súc Thanh vẫn là chân thật tồn tại.

Minh Vương hỏi: "Mơ thấy gì mà sợ đến mức này?"

Khi cần kể lại, Súc Thanh lại dừng. Bởi vì nội dung giấc mơ không hề có hình ảnh đáng sợ nào, chỉ là một con thỏ nhỏ bị thương, nói nhiều thôi mà? Lúc mơ thấy không thấy sợ hãi, hồi tưởng lại cũng không thấy khủng bố. Nhưng tại sao vừa nãy phản ứng của hắn lại như vậy?

"... Hửm? Không nhớ được sao? Không nhớ được thì thôi, đừng ép mình hồi tưởng."

Súc Thanh lắc đầu: "... Ta nhớ rõ, ta mơ thấy một con thỏ con."

"Thỏ con?"

"... Ừm, là một con thỏ con biết nói, nó bị thương, nhưng cứ nói chuyện với ta mãi, còn muốn đi theo ta."

"..." Đó quả thật là một giấc mộng rất kỳ lạ, kỳ lạ đến mức Minh Vương nhất thời không biết nói gì.

"... Ta cảm thấy, hình như là ký ức quá khứ của ta, nhưng làm sao một con thỏ lại có thể nói? Ngươi đã từng thấy con thỏ biết nói chưa?" Súc Thanh cảm thấy đây có lẽ là nguyên nhân khiến mình thấy kỳ quái và sợ hãi.

Minh Vương an ủi: "Sao có thể, trên đời này căn bản không có yêu quái, tám phần là ác mộng của em thôi?"

"... Nhưng thật sự rất chân thật, ta cảm thấy đó chính là hồi ức của ta, ngươi có ấn tượng gì về chuyện này không?"

"Ta chưa từng nghe em nói về chuyện này, trong ký ức của ta, chúng ta cũng không gặp con thỏ như vậy. Nhưng cũng có thể là thật, chỉ là em gặp con thỏ này một mình, nên ta mới không biết."

"..." Câu trả lời của Minh Vương không có sơ hở, Súc Thanh tin hắn không biết. Nhưng cái cảm giác rõ ràng có thể nhớ lại điều gì đó, mà cố tình lại không nhớ nổi gì cả, là khó chịu nhất. Hơn nữa, hắn còn có một cảm giác khác, cơ thể dường như đang bài xích ký ức quá khứ, không muốn để hắn nhớ lại.

Súc Thanh thở dài: "Có lẽ thật sự chỉ là mộng thôi, bởi vì trong mộng ta hình như cũng không ở nơi này..."

Trái tim Minh Vương thắt lại: "... Thật sao? Vậy đang ở nơi nào?"

"Ta không biết." Súc Thanh lắc đầu, "Rất nhiều đoạn đối thoại đều mơ hồ, lại còn đứt quãng, luôn có vài từ ta nghe không rõ. Nhưng khẳng định không phải nơi này, chắc là một nơi có rất nhiều cây."

Trái tim Minh Vương càng lúc càng nặng. Thế là xong rồi, tám phần là ký ức quá khứ bắt đầu sống lại.

"Phu quân, có khi nào... thật ra ta mới là yêu quái không?"

"Sao có thể." Minh Vương khẽ cười khổ, "Em chỗ nào giống yêu quái? Chẳng lẽ em biết dùng yêu thuật sao?"

"Cái đó thì không." Súc Thanh dựa vào ngực Minh Vương, "Chỉ là ta hơi sợ, ta không thích cảm giác này."

Minh Vương làm sao không phải. Súc Thanh biết làm nũng, biết tỏ ra yếu đuối, biết gọi hắn phu quân, chủ động dán vào lòng hắn như thế này - chờ đến khi khôi phục ký ức, đại khái chỉ sẽ hận hắn, oán hắn, dùng ánh mắt đầy thù hận nhìn hắn, giống như lúc mới tỉnh lại.

Khoảnh khắc này thực sự đến, Minh Vương mới phát hiện mình không hề muốn Súc Thanh khôi phục ký ức. Có lẽ... Hắn cũng không nên để Súc Thanh khôi phục ký ức.

Minh Vương tối sầm ánh mắt, hạt giống dục niệm vừa vùi vào nội tâm đã nhanh chóng nảy mầm và phát triển. Đúng, không sai. Hắn không thể để Súc Thanh khôi phục ký ức, hắn cần phải nghĩ cách để ức chế tốc độ khôi phục ký ức của Súc Thanh.

Ý niệm đáng sợ như vậy, lại khiến Minh Vương nhanh chóng an tâm. Trên mặt tiếp tục giả vờ trấn an: "Đừng sợ đừng sợ, chỉ là một giấc mộng thôi... Nếu thật là ký ức quá khứ, sau này chắc chắn sẽ mơ thấy nữa, một ngày nào đó sẽ nhớ lại toàn bộ."

Súc Thanh lại rúc vào lòng Minh Vương một lúc lâu. Theo sự bám víu vào cảnh mộng ngày càng mạnh, cộng với sự an ủi kiên nhẫn và dịu dàng không ngừng của Minh Vương, hắn mới thoát ra khỏi nỗi sợ hãi của ác mộng.

Sau đó bụng hắn kêu "ục ục" vài tiếng. Súc Thanh nói: "Ta đói bụng, ta cảm thấy nên ăn chút gì đó... Hay là ăn cái gì trước đi."

"Được." Minh Vương đáp, "Vậy đứng dậy ăn chút gì."

...

Bất quá cảnh mộng rõ ràng như vậy cũng chỉ có một lần, sau đó một thời gian dài, Súc Thanh đều không mơ thấy nữa. Hắn cảm thấy Ân Vô Độ hơi làm quá, nên còn cố ý mời đại phu đến bắt mạch cho hắn. Đại phu nói hắn không có vấn đề gì, chỉ là hơi tâm thần bất an, đoán là do quá lo lắng tình trạng thai nhi trong bụng, nên kê cho hắn mấy thang thuốc an thần dưỡng tâm. Súc Thanh là người sợ uống thuốc, may mà thang thuốc này chỉ uống một lần mỗi ngày, nếu không hắn thế nào cũng phải làm loạn.

Hơn nữa dược hiệu quả thật không tồi, mỗi đêm trước khi ngủ uống thuốc, uống xong Súc Thanh có thể ngủ một giấc đến sáng, không hề gặp bất cứ giấc mộng nào. Ngủ ngon, tinh thần liền tốt. Gần đây thời gian Súc Thanh tỉnh táo mỗi ngày càng lúc càng dài, có khi ban ngày cũng không cần ngủ trưa.

Minh Vương sợ hắn tinh thần tốt lên lại đòi ra ngoài làm loạn, kết quả lại không, bởi vì Súc Thanh gần đây bận rộn chỉnh đốn không khí trong phủ, tạm thời không có thời gian ra ngoài.

Trước đây Minh Vương không thường về đây, một năm ba bốn lần đã là nhiều, mọi sự vụ trong phủ liền giao hết cho quản gia xử lý. Mà tài sản của Minh Vương lại khổng lồ, người lại quanh năm không có ở trong phủ. Thời gian lâu dần, quản gia khó tránh khỏi tư tâm bành trướng, dùng người thiên vị, trong phủ dần dần trở thành một tay hắn che trời, việc thưởng phạt người hầu đều do một mình hắn quyết định. Minh Vương không phải không biết, nhưng thật sự không quá để ý, nên mở một mắt nhắm một mắt, không tính xen vào.

Hiện tại bọn họ đã trở về, quyền hành của quản gia lẽ ra nên giao vào tay Súc Thanh. Nhưng Súc Thanh sức khỏe không tốt, dưỡng thai quan trọng, Minh Vương cũng không muốn để hắn phải chịu mệt nhọc này, nên đến giờ vẫn chưa đề cập.

Nguyên nhân gây ra là một việc nhỏ. Súc Thanh khi đi dạo trong hoa viên, không cẩn thận đánh rơi một món trang sức đeo trên đai lưng, liền bảo nha hoàn bên cạnh đi tìm.

Nhưng nha hoàn này trước kia từng bị quản gia chèn ép, giờ đây trở thành nha hoàn bên cạnh phu nhân, tự cảm thấy địa vị tăng lên, không quên trả thù, vênh váo tự đắc sai bảo gã sai vặt phụ trách hoa viên. Gã sai vặt chính là con nuôi của quản gia, trước đây ỷ vào có quản gia chống lưng, không thiếu phần ngang ngược, hiện giờ vẫn vậy. Nghĩ thầm chỉ là một món trang sức thôi, lão gia giàu có như vậy, phu nhân lẽ nào còn để ý một món đồ nhỏ, mất thì mất thôi, căn bản không chịu đi tìm.

Nhưng Súc Thanh lại rất để ý món trang sức đó. Đợi ba bốn ngày vẫn không thấy kết quả, hắn rất không vui.

Tìm nha hoàn hỏi chuyện, nha hoàn liền thêm mắm thêm muối kể lại lời gã sai vặt: "... Hoa viên lớn như vậy, muốn tìm một vật nhỏ như thế, ít nhất cũng phải mười ngày nửa tháng, đến lúc đó cho dù tìm được, sợ cũng dơ bẩn không dùng được, lão gia đã giàu có như vậy, phu nhân sao không mua cái mới? Cần gì phải bận tâm một món đồ chơi nhỏ như vậy?"

"Phu nhân, tên này ỷ vào mình là con nuôi quản gia, không hề đặt chuyện của phu nhân trong lòng, dám nói ra loại lời này, thật là đáng chết vô cùng."

Súc Thanh đương nhiên cũng nghe ra nha hoàn đang châm ngòi thổi gió, nhưng hắn chỉ quan tâm kết quả. Kết quả là ba bốn ngày trôi qua, đồ vật hắn làm rơi vẫn chưa tìm thấy.

"Người hầu ở hoa viên tổng cộng có bao nhiêu?"

"Ước chừng có mười mấy người đó." Nha hoàn nói, "Nếu thật sự muốn tìm, hai ngày cũng đủ rồi, phu nhân, bọn họ chính là cố ý."

Quả thật là quá đủ rồi. Súc Thanh đưa tay gọi hộ vệ mà Minh Vương để lại bên cạnh hắn: "Đi bắt tên gã sai vặt kia trói lại cho ta, trực tiếp ném xuống ao trong hoa viên đi."

"Nhưng đừng để hắn chết đuối, vừa đủ thì kéo hắn lên cho thở, rồi bảo mười mấy người ở đó đều đến xem."

"À phải rồi, đem cả quản gia cũng trói lại ném vào, dám không nghe lời ta, trị tội thất trách hắn cũng không quá đáng."

"... Vâng, phu nhân!"

Những hộ vệ này đều là tâm phúc của Minh Vương mang từ Minh Giới đến, sau khi thay hình đổi dạng giả làm con người. Súc Thanh không nhận ra bọn họ, nhưng phần lớn bọn họ đều nhớ rõ Súc Thanh.

Không ngờ, không ngờ. Cho dù mất trí nhớ, lại đang mang thai, những thủ đoạn chiêu thức này vẫn độc ác như cũ, gần như không khác gì khi ở Minh Giới. Ai dám đắc tội hắn, hắn liền phải khiến người đó nếm mùi đau khổ. Trước đây khi còn vô danh vô phận, Minh Vương ít nhiều còn quản được hắn. Bây giờ đã thành "Phu nhân" danh chính ngôn thuận, lại được Minh Vương cưng chiều hết mực, trực tiếp là không còn ai có thể quản được nữa.

back top