Chương 46
Súc Thanh chớp chớp mắt, hồi tưởng lại cách xưng hô vừa buột miệng thốt ra, Phu quân — cũng không biết mình làm sao lại gọi ra từ đó.
Đại khái là sự chuyển biến về mặt tình cảm, làm hắn không thể gọi thẳng cả họ lẫn tên Ân Vô Độ, nhưng cũng không muốn gọi hắn là Lão Gia giống như hạ nhân.
Hơn nữa tiểu gia hỏa trong bụng rốt cuộc động, hắn thật sự rất vui mừng, cho nên nhìn thấy Ân Vô Độ khoảnh khắc đó, liền theo bản tâm chân thật nhất, gọi ra xưng hô mà hắn cho là thích hợp nhất trong lòng.
Phu quân.
Nhưng Ân Vô Độ chính là phu quân của hắn, cũng đâu có gọi sai?
Thấy Ân Vô Độ dáng vẻ cao hứng như vậy, lại ôm lại hỏi, trong lòng Súc Thanh dâng lên vài phần ngượng ngùng, đưa tay muốn đẩy hắn ra.
Bĩu môi nói: “... Ngươi, ngươi nếu không thích, thì thôi, về sau ta liền không gọi.”
Đương nhiên không thể đẩy ra được.
Minh Vương mặt đầy ý cười, khóe miệng áp cũng áp không xuống, dứt khoát trực tiếp bế bổng Súc Thanh lên: “Làm sao lại không thích, ta đương nhiên thích, tâm can nhi, gọi lại một tiếng đi, về sau đều gọi như vậy.”
Hắn vui vẻ đến mức sắp giống như một người khác. Tóm lại Súc Thanh chưa từng thấy vẻ mặt này trên mặt Ân Vô Độ.
Nhìn Ân Vô Độ như vậy, Súc Thanh còn cảm thấy có chút buồn cười: “... Phản ứng của ngươi cũng quá lớn, chẳng lẽ trước kia ta chưa từng gọi ngươi như vậy sao?”
Minh Vương nháy mắt liền cứng đờ một chút.
May mắn sự hưng phấn như cũ chi phối cảm xúc, cái này nhỏ đến mức không thể nghe thấy, Súc Thanh cũng không phát hiện.
Khóe miệng vẫn giương lên, Minh Vương nói: “Đã gọi rồi, trước kia ngươi đương nhiên đã gọi ta như vậy.”
Tuy rằng chỉ có một lần.
“Chỉ là sau khi ngươi mất trí nhớ, rốt cuộc mới chịu lại lần nữa gọi ta như vậy.”
Súc Thanh lần đầu tiên gọi hắn “Phu quân” là trong tình cảnh gì, Minh Vương đã sớm quên. Ghi nhớ chỉ có Súc Thanh chỉ gọi như vậy một lần, sau này mặc kệ mình yêu cầu như thế nào, con hồ điệp nhỏ tùy hứng quật cường quá mức cũng không chịu gọi thêm lần thứ hai.
Một tiếng Phu quân cũng không tính là gì, là thứ không có được làm người ta nhớ thương, hồ điệp nhỏ càng không chịu gọi, Minh Vương càng muốn làm hắn gọi. Bản chất vẫn là muốn Súc Thanh khuất phục mình, tốt nhất là cam tâm tình nguyện thần phục.
Bất quá tiếng “Phu quân” lúc trước kia cũng không phải thật lòng, bởi vì nội tâm Súc Thanh vẫn luôn mưu tính làm sao thoát khỏi Minh Giới.
Nhưng giờ này khắc này, tiếng “Phu quân” này tuyệt đối là thật lòng. Là Súc Thanh sau khi mất trí nhớ rốt cuộc tán thành sự trả giá và tình cảm của hắn, là biểu hiện của việc chấp nhận hắn, có lẽ còn là biểu hiện của việc cảm thấy rung động vì hắn.
Minh Vương làm sao có thể không kích động? Cách lâu như vậy, rốt cuộc lại lần nữa chờ được tiếng “Phu quân” này.
Hơn nữa chờ hồ điệp nhỏ khôi phục ký ức, ai có thể bảo đảm hắn còn nguyện ý gọi như vậy?
Minh Vương cảm giác có thể nghe một tiếng đều thiếu một tiếng, dưới sự mừng rỡ như điên, cũng có loại cảm giác buồn bã vì mọi thứ là do mình trộm lấy.
“Sau này mỗi ngày gọi như vậy có được không?”
“Tâm can nhỏ của ta, ngươi không biết ta muốn nghe ngươi gọi tiếng này đến mức nào, và đã đợi bao lâu.”
“...” Thật buồn nôn.
Cái gì mà tâm can nhỏ, hắn không hiểu Ân Vô Độ làm sao luôn có thể gọi ra những xưng hô buồn nôn như vậy một cách trắng trợn, còn không chút e thẹn.
Nhưng kỳ quái là, hình như nghe được quá nhiều lần, Súc Thanh cảm thấy mình đều bắt đầu quen rồi, trong lòng cũng không có gì bài xích. Gương mặt còn có chút nóng lên.
Vẫn là lúng túng bày tỏ: “... Hừ, cái này còn phải xem biểu hiện của ngươi.”
Minh Vương rất nhanh tiếp lời: “Ta sẽ biểu hiện thật tốt, nhất định sẽ làm ngươi hài lòng.”
“...”
Trên thực tế biểu hiện của Ân Vô Độ đã rất tốt.
Sau khi tỉnh lại, Súc Thanh từ trạng thái tràn ngập đề phòng, không hề tín nhiệm, dần dần bị sự ôn nhu sủng ái của Ân Vô Độ làm mềm lòng, dần dần buông xuống nghi ngờ, chấp nhận sự chuyển biến về thân phận, sau đó tán thành chân tình của Ân Vô Độ, cũng nguyện ý bắt đầu trao đi chân tình của mình.
Hắn thích sự sủng ái dung túng mà Ân Vô Độ dành cho mình.
Cũng thích cuộc sống được ăn ngon mặc đẹp, giàu có thoải mái, đi đến đâu cũng có một đám người theo hầu hạ.
Quan trọng nhất, cũng là điều Súc Thanh cần nhất, là hắn cảm nhận được chân tình của Ân Vô Độ đối với mình. Những sự sủng nịnh dung túng này đều không phải xuất phát từ sự trêu đùa như đối với thú cưng đồ chơi, mà là coi hắn như một người, coi như bạn đời kiếp này, sự trân ái và bảo hộ xuất phát từ tận đáy lòng.
Thân gia bối cảnh như Ân Vô Độ, có được khối tài sản khổng lồ không đếm xuể, lại chỉ đối với hắn toàn tâm toàn ý, bên cạnh không có một bóng hồng nhan nào, càng không cần nói gì đến tam thê tứ thiếp.
Ai có thể không vì chân tình như vậy mà động lòng? Ngay cả trái tim lạnh lẽo cũng sẽ bị sưởi ấm.
Huống chi Súc Thanh cảm thấy mình cũng không phải là người lạnh lùng như vậy.
Minh Vương cứ như vậy ôm Súc Thanh suốt quãng đường. Không chút kiêng kỵ ánh mắt của hạ nhân, sải bước, trực tiếp ôm Súc Thanh về phòng, rồi nhẹ nhàng cẩn thận đặt Súc Thanh lên trường kỷ.
Hắn thì ngồi xuống bên mép sập, nắm tay Súc Thanh, thỉnh thoảng lại hôn hai cái, trong mắt tràn ngập Súc Thanh, còn chất đầy sự vui sướng và kích động vì tiếng “Phu quân” kia.
Súc Thanh mặc hắn hôn mu bàn tay mình, vẫn có chút mặt nóng, cảm thấy ngượng ngùng, nhưng trái tim lại giống như ngâm mình trong nước ấm, mềm mại ấm áp.
Cứ như vậy im lặng ngồi một lúc lâu, chờ cảm xúc kích động bình tĩnh gần hết, Minh Vương lại nhớ tới: “Đúng rồi, vừa rồi gặp nhau, có phải ngươi có điều gì muốn nói với ta không?”
Thiếu chút nữa đã quên. Bị Ân Vô Độ ôm suốt đường về, Súc Thanh ngay cả chuyện thai động trong bụng cũng bỏ qua.
“... Ừm, có chuyện muốn nói cho ngươi.”
“Chuyện gì?”
Khổ nỗi loại tâm trạng vui vẻ này sau khi bị cắt ngang rất khó nối lại, nhìn Ân Vô Độ vẫn còn kích động, Súc Thanh liền ngượng ngùng nói ra.
Vừa lúc Ân Vô Độ còn đang nắm tay hắn, Súc Thanh liền thuận thế kéo tay hắn qua, nhẹ nhàng đặt lên bụng mình.
“... Hả?”
Không cần dùng lời nói giải thích nữa, rất nhanh tiểu gia hỏa trong bụng liền động đậy. Từng chút từng chút.
Tuy không có sự mạnh mẽ hoạt bát như lần đầu, nhưng động tĩnh vẫn rõ ràng.
Ngay khoảnh khắc cảm nhận được thai động, biểu tình vui sướng của Minh Vương nháy mắt dừng lại cứng đờ, sau đó tay còn dán bụng Súc Thanh, người đột nhiên đứng bật dậy, nhanh chóng bị sự kích động và vui sướng mãnh liệt hơn bao phủ.
“Đứa bé động?! Nó có phải đang động không?!”
“Vừa rồi hình như sờ thấy nó lại động?! Có phải không, sao nó lại bất động rồi?!”
Minh Vương tự mình cũng cảm thấy phản ứng như vậy quá khoa trương, quả thực giống như phát điên, đâu còn giống hắn, căn bản không phải hắn.
Nhưng tâm trạng chân thật chính là như thế nhảy nhót trào dâng. Khoảnh khắc đó ngay cả hốc mắt cũng nóng lên.
Con của bọn họ, là con của bọn họ đang động.
Sau khi trải qua đủ loại nguy hiểm trắc trở, liều mạng giữ được tâm mạch của Súc Thanh, nó chỉ còn hơi thở cuối cùng, yếu ớt đến mức gần như đã chết.
Nhưng hôm nay cư nhiên thật sự từ trạng thái cực độ suy yếu khôi phục lại, phát ra động tĩnh đầy sức sống, chương hiển sự tồn tại từng chút từng chút một.
Nhìn thấy đôi mắt Ân Vô Độ dường như có chút đỏ lên, Súc Thanh cư nhiên cũng bắt đầu hốc mắt nóng lên.
Hắn đè xuống luồng nhiệt ý không thể giải thích được đang lây nhiễm này, cười khẽ nói: “... Nó đương nhiên cũng cần nghỉ ngơi chứ, nếu cứ mỗi phút mỗi giây đều động không ngừng, ta chẳng phải bị nó hành hạ chết sao?”
“Đúng vậy, phải... Ngươi nói đúng...” Bàn tay căn bản không nỡ rời khỏi bụng Súc Thanh, Minh Vương cứ như vậy vẫn dán vào, một lần nữa ngồi xuống bên mép sập.
“... Nó động! Lại động một chút nữa!”
Thật sự không giống Ân Vô Độ. Phản ứng còn khoa trương hơn lúc nãy, Súc Thanh cũng chưa từng nghĩ có thể nhìn thấy loại thần sắc này trên mặt hắn.
Nhưng đáy lòng lại là cao hứng. Bởi vì vừa rồi hắn cũng thật sự rất vui vẻ, chính là muốn chia sẻ niềm vui này cho Ân Vô Độ.
Súc Thanh mở miệng: “Đúng rồi, hai ngày nay ta có nghĩ ra một cái tên gọi ở nhà cho hài nhi...”
Đối với Minh Vương mà nói, kinh hỉ quả thật là nối tiếp nhau.
Lúc trước Súc Thanh căn bản không chịu, tuy rằng mất trí nhớ, nhưng sâu trong nội tâm tóm lại bài xích đứa con này, cho nên mới ngay cả chút việc nhỏ này cũng phản cảm.
Hiện tại là thật sự chấp nhận rồi, ngay cả tên gọi ở nhà cũng đã nghĩ xong.
Minh Vương cười hỏi: “Được, tên gọi ở nhà cũng tốt... Ngươi muốn gọi nó là gì?”
“Gọi Miên Nhi đi.” Súc Thanh giải thích, “Lúc trước nó cứ không chịu động, vẫn luôn ngủ, ngủ lâu như vậy... Cho nên liền gọi nó là Miên Nhi đi, ngươi thấy thế nào?”
Kỳ thật có vài giây, Minh Vương đều chuẩn bị sẵn sàng Súc Thanh sẽ không đặt tên nghiêm túc. Biết đâu sẽ là cái gì mà Mao Nhi, Heo Nhi.
Kết quả là đã suy nghĩ nghiêm túc, là một cái tên dễ nghe, gọi Miên Nhi.
Miên Nhi.
“Được, gọi Miên Nhi, rất êm tai, rất thích hợp với nó.”
Súc Thanh nói: “Tên lớn thì ta chưa nghĩ ra, ta cũng lười nghĩ, để đó rồi tính sau.”
“Ừm, không vội, đến lúc đó rồi tính.”
Quả thực là Súc Thanh nói gì cũng tốt.
Súc Thanh cũng phát hiện điểm này. Vì thế liền muốn thấy cơ hội liền chen vào, chuẩn bị nhân lúc tai Ân Vô Độ mềm nhất, đề xuất chút yêu cầu quá đáng, như là làm hắn đi ra ngoài dạo một chút gì đó.
Còn chưa mở miệng, miệng mới mấp máy, Ân Vô Độ đột nhiên cúi người xuống, trực tiếp hôn lên môi hắn, chặn lại tất cả những lời hắn muốn nói.
Súc Thanh bỗng nhiên mở to hai mắt, có chút kinh ngạc, càng nhiều là không dám tin. Lần đầu tiên tiếp xúc thân mật sau khi mất trí nhớ. Ân Vô Độ cư nhiên dám hôn hắn!
Nhưng thật sự không có cách nào phản kháng, lúc Ân Vô Độ hôn lên, hai tay cũng theo đó ôm chặt lấy hắn. Hô hấp bị đoạt đi đồng thời, cả người còn bị Ân Vô Độ ôm lên, ôm đến trên đùi hắn, cái này càng là không còn đường trốn.
Súc Thanh ngồi trên đùi Ân Vô Độ, lại bị vây trong lòng ngực hắn, động cũng không dám động, càng đừng nói đẩy Ân Vô Độ ra.
“Ưm... Ngô ngô...”
Cho đến khi gần như không thở nổi, phát ra tiếng giãy giụa xin tha, Ân Vô Độ lúc này mới chịu buông hắn ra.
Súc Thanh há miệng thở dốc, tai và cổ đều đỏ bừng: “... Ngươi, ngươi điên rồi!”
Minh Vương cũng cảm thấy mình thật sự điên rồi. Cho nên cần phải làm chút gì, mới có thể cân bằng cảm xúc bị kích động quá độ bừa bãi lúc này.
Vừa rồi tầm mắt thẳng tắp nhìn chằm chằm Súc Thanh, nhìn thấy Súc Thanh hiện giờ ngày càng đầy đặn, khí sắc cũng càng ngày càng tốt, mày mắt nhu hòa, khóe miệng còn mang theo ý cười, ánh mắt mềm mại hồi nhìn mình —
Làm sao mà nhịn được? Ngày thường nhẫn nhịn đã đủ vất vả, hôm nay một xúc động, cái gì cũng quên hết, trực tiếp ôm lấy Súc Thanh hôn lên.
Nếu không sợ Súc Thanh không thở nổi, Minh Vương đều không nỡ nhanh như vậy buông tha hắn.
Cho dù là tạm thời buông tha, cũng vẫn ôm Súc Thanh trong lòng, không ngừng hôn trán hắn, hôn mặt hắn, hôn hôn chóp mũi và khóe miệng hắn. Tình yêu thương bộc lộ ra ngoài. Trông quả thực muốn nuốt Súc Thanh vào một ngụm.
Mà Súc Thanh toàn thân bị hơi thở của Ân Vô Độ vây quanh, đảo lại không hề chán ghét. Tuy rằng không có ký ức liên quan, nhưng cơ thể cũng không bài xích, tiểu gia hỏa trong bụng càng là thích, lại biến thành cá nhỏ, bơi qua bơi lại trong bụng Súc Thanh.
Chỉ là cảm thấy ngượng ngùng. “Trời còn sáng mà... Ngươi làm gì, mau buông ta ra... Vạn nhất hạ nhân đi vào...”
Nhưng trong chuyện này, Minh Vương không còn dung túng Súc Thanh nữa, mà là hiếm hoi trở nên mạnh mẽ, làm cách nào cũng không chịu buông Súc Thanh ra.
“Yên tâm, sẽ không có hạ nhân đi vào, không ai dám quấy rầy chúng ta.”
“Trời rất nhanh sẽ tối hoàn toàn, ta ôm ngươi đi vào nghỉ ngơi.”
“...” Minh Vương thèm muốn con hồ điệp nhỏ này, cũng đã thật lâu thật lâu rồi.
