TIỂU MỸ NHÂN ÁC ĐỘC LÀM MỌI CÁCH ĐỂ ĐƯỢC SỦNG ÁI

Chap 32

Chương 32

 

Sự kinh ngạc cứ thế nối tiếp nhau.

Sóc Ninh còn chưa kịp nói với Súc Thanh rằng việc gặp lại nhau theo cách này là không thể tưởng tượng nổi đến mức nào, thì đã bị lời nói của Súc Thanh dọa đến hoàn toàn ngây người.

“Ngươi, ngươi... Ngươi làm sao lại...”

Hắn nhìn khuôn mặt điềm tĩnh, lạnh nhạt của Súc Thanh, rồi lại cúi đầu nhìn bụng Súc Thanh vẫn còn chưa rõ ràng, ánh mắt đảo đi đảo lại từ trên xuống dưới, không thể nói trôi chảy một câu.

Súc Thanh nhìn vẻ mặt đầy kinh ngạc của thỏ con, cười lạnh: “... Sao? Ngươi không tin?”

Sóc Ninh lắc đầu, không dám nói, kỳ thực hắn thiếu chút nữa ngừng cả hô hấp.

“Chuyện này thật sự, thật sự... Ta không thể hiểu được...” Hắn nhìn Súc Thanh, “Nếu đứa bé trong bụng ngươi là con của Minh Vương... Tại sao ngươi lại muốn chạy trốn?”

Súc Thanh buồn cười nhìn hắn: “Không trốn ư? Chẳng lẽ ngươi còn muốn ta ở lại đó?”

Sóc Ninh nói: “Ngươi đã có con với hắn, hắn chẳng lẽ không nên cưới ngươi sao? Ngươi còn có thể lên làm Minh Vương Phi... Chuyện này mà còn phải chạy trốn?”

Có lúc Súc Thanh cũng hâm mộ cái đầu của thỏ con. Hắn có bộ óc ngu ngốc như vậy, quả thật cũng sẽ không nghĩ được quá nhiều thứ, phiền não cũng sẽ không còn là phiền não nữa.

“Ngươi xem ta là cái gì? Minh Vương Phi là ta muốn làm là có thể làm sao?” Tuy Súc Thanh cũng khinh thường làm cái chức Vương Phi này.

“Ừm... Chính là ngươi có con với hắn! Hắn chính là nên cưới ngươi, chăm sóc ngươi đàng hoàng chứ!”

“...” Biết thỏ con ngu ngốc, nhưng nghe hắn nói vậy, Súc Thanh vẫn bị sự ngu xuẩn của hắn làm cho choáng váng.

Chỉ là thoáng bình tĩnh lại, Súc Thanh liền nhận ra, thỏ con sở dĩ nghĩ như vậy, là vì hắn đã từng trải qua tình huống tương tự và cuối cùng đạt được một kết cục viên mãn. Vận mệnh hoàn toàn tương phản.

Con thỏ con ngu đến mức không giới hạn này, trong đầu dường như chỉ có một sợi gân, lại sống rất tốt. Lúc ban đầu ở Tiên Sơn có mình chăm sóc, sau lại có Tiên Quân ưu ái, cuối cùng lại thành thân với Bạch Long thượng cổ. Thật sự tốt đến mức làm Súc Thanh ghen tị, ghen tị đến nghiến răng.

“Vậy những lời này ngươi không nên nói với ta, mà là nên nói với Minh Vương. Ngươi có thể ra lệnh, điều động Minh Vương, khiến hắn nghe ngươi sao?”

Thỏ con im lặng: “... Ta không thể.”

Và cuối cùng, trong câu trả lời đầy bực bội của Súc Thanh, hắn cũng lờ mờ rút ra được một suy đoán.

Thỏ con nhỏ giọng hỏi: “Ngươi ở Minh Giới... Có phải, sống không tốt lắm?”

Súc Thanh dừng lại một chút, lòng tự tôn nặng nề không cho phép hắn tỏ ra yếu thế trước Sóc Ninh, nhưng nhìn quanh bốn phía, nếu không phải Sóc Ninh chứa chấp, hắn đại khái đã sớm bị Minh Vương bắt trở lại rồi. Còn tự tôn cái gì nữa?

Từ khi bước vào Minh Giới, hắn giống như rơi vào vũng bùn, cả người chật vật, rối tinh rối mù.

Súc Thanh đột nhiên cũng muốn mặc kệ tất cả, mở lời không hề giữ kẽ: “Làm sao tốt được, ta làm một cái tội nhân, giống như bị lưu đày đến đó, ở địa vị hèn mọn nhất, phải giao thiệp với một đám ác quỷ, sơ suất một chút, cho dù chết ở đó, cũng không ai có thể cứu ta... Kỳ thực phu quân của ngươi chính là tính toán để ta chết ở đó đi, bất quá ta mệnh cứng, không chết được.”

“Không chỉ không chết được, ta đã tốn hơn nửa năm trời, từng bước bò lên, trà trộn đến bên cạnh Minh Vương.”

“Ban đầu ta tưởng như vậy liền đủ rồi, ở Minh Vương bên người làm người hầu hạ, đợi đến khi mãn hạn ba năm, liền có thể trở về Tiên Sơn—”

Súc Thanh cười tự giễu.

“Kết quả Minh Vương lại để ý đến ta. Ngươi nói buồn cười không, hắn ức hiếp ta, nhục nhã ta, cưỡng ép ta làm người trong phòng hắn, lại vô danh vô phận, ngay cả thị thiếp ti tiện nhất cũng không bằng.”

“Nhưng đã như vậy, Minh Vương còn nói là ta quyến rũ hắn... Ta vì thế mà thanh danh hỗn loạn, ở toàn bộ Minh Giới đều không được lòng, người ghét ta e rằng giết ba ngày ba đêm cũng không hết.”

Súc Thanh nhìn thẳng Sóc Ninh. Sau khi nói ra những lời này, hắn phát hiện cũng không có cảm giác mất mặt xấu hổ, ngược lại có một loại nhẹ nhõm như trút được gánh nặng.

“Là ngươi, ngươi có cam lòng ở lại nơi đó không?”

“Ta mỗi ngày mỗi đêm đều muốn rời khỏi nơi đó, nhưng cuối cùng thoát ra được, trong bụng lại mang theo cái Tiểu Nghiệt Chủng.”

Ông trời chính là không chịu để hắn sống yên ổn. Súc Thanh nghĩ, ngay cả ông trời cũng thiên vị Sóc Ninh, có lẽ những gì mình gặp phải này, chính là ông trời trừng phạt việc hắn đã từng muốn giết Sóc Ninh.

Nói xong những lời đó, Súc Thanh ngồi xuống ghế, buông bỏ mọi sự tranh cường háo thắng, tự sa ngã nói: “Ngươi muốn cười thì cười đi, dù sao ta đã sớm trở thành một trò cười rồi.”

“Là ta kém cỏi hơn người, ban đầu không thể giết chết ngươi, cuối cùng mới có kết cục như vậy, muốn trách cũng chỉ trách chính ta không có bản lĩnh.”

Nhưng Sóc Ninh không hề cười nhạo, sau khi Súc Thanh nói xong những lời này, hắn chỉ đột nhiên tiến lên, đưa tay ôm lấy Súc Thanh.

Ôm Súc Thanh đến ngây người: “... Ngươi cũng điên rồi sao?”

Giọng Sóc Ninh lại có vài phần nghẹn ngào: “Ta xin lỗi, ta xin lỗi, Súc Thanh, ta xin lỗi, đã để ngươi phải chịu khổ...”

“...” Tình huống ngoài ý muốn, không hề đoán trước.

Từng tưởng tượng rất nhiều lời châm chọc mỉa mai, lại không ngờ lại là lời xin lỗi và sự thông cảm.

Mắt Súc Thanh bỗng nhiên nóng lên, hắn vội vàng đưa tay muốn đẩy Sóc Ninh ra: “Ngươi buông ta ra... Ngươi ôm ta làm gì?”

Sóc Ninh lại không chịu buông tay, ngược lại ôm càng chặt hơn, tiếng khóc nức nở cũng rõ ràng hơn.

Súc Thanh chớp chớp mắt, ổn định ngữ khí rồi nói: “Ta trở thành bại tướng dưới tay ngươi, hiện giờ sa sút như chó mất nhà, ngươi nên vui mừng mới đúng, ngươi lại khóc cái gì?”

Sóc Ninh vừa khóc vừa nói: “Ngươi đừng nói như vậy, ta không có cao hứng... Khi đó ta cũng rất tức giận, ngươi lại đối xử với ta như thế, ta cảm thấy ngươi bị trừng phạt là đáng, ngươi thật sự quá xấu xa... Chính là ta không biết ngươi sẽ trải qua những chuyện này, cho dù là trừng phạt, cũng quá mức... Nếu ta biết, ta nhất định sẽ cứu ngươi ra...”

“Khi đó ta thật lòng muốn giết ngươi.”

“Ngươi cứ suy nghĩ đi, cứ suy nghĩ thôi... Ngươi lại không có thật sự giết ta, kỳ thực ta biết mà, ngươi không nỡ giết ta...”

“...”

“Ta hận ngươi thời điểm, cũng muốn giết ngươi... Nhưng ta còn là thường thường tưởng ngươi, ngươi trước kia là đối xử tốt nhất với ta... Nếu không phải ngươi dẫn ta đi Tiên Sơn, ta bây giờ còn đang làm một con thỏ hoang thôi...”

“...”

Trước kia. Đã bao lâu trước kia rồi. Lâu đến mức Súc Thanh cũng sắp quên mất, giờ đây nhớ lại, càng thêm chua xót đầy lòng.

“... Thôi, ngươi mau thả ta ra, ngươi đè vào bụng ta rồi.”

Nghe câu này, Sóc Ninh cuối cùng cũng chịu buông tay, ánh mắt muốn sờ bụng Súc Thanh, nhưng lại không dám.

Súc Thanh nói: “Ngươi muốn thật lòng cứu ta, hiện tại cũng có cách.”

Sóc Ninh lau nước mắt: “... Cách gì, ngươi nói đi.”

“Giúp ta tìm một đại phu tới, tìm cách bỏ đi cái Tiểu Nghiệt Chủng này.”

Sóc Ninh không lập tức trả lời, nội tâm dường như giằng co một lúc, nhưng cuối cùng vẫn đồng ý: “Được.”

Hắn nói: “Ngươi nói đúng, Minh Vương đối xử với ngươi như vậy, con của hắn chính là một Tiểu Nghiệt Chủng, ngươi không thể sinh ra một Tiểu Nghiệt Chủng như vậy.”

“...” Súc Thanh tự xưng là Tiểu Nghiệt Chủng thì không sao, nhưng nghe Sóc Ninh gọi như vậy, trong lòng lại có chút khó chịu kỳ lạ.

Hắn nhìn Sóc Ninh: “Nhưng đây cũng là con của ta.”

Mắt Sóc Ninh đỏ hoe, không phản ứng kịp, chỉ có ngữ khí rất kiên định: “Ta biết, nó chính là Tiểu Nghiệt Chủng!”

“...” Thôi, hắn biết cái gì đâu. Súc Thanh lười giải thích thêm với con thỏ ngu xuẩn này.

Đại phu rất nhanh liền đến. Lúc Súc Thanh hôn mê, khám bệnh cũng là vị đại phu này.

Đại phu không biết thân phận Súc Thanh, muốn đoán cũng không đoán được, lại vì mối quan hệ với Sóc Ninh, không hề lạ lẫm với chuyện nam tử mang thai, cho nên đối Súc Thanh không quá tò mò, điểm này làm Súc Thanh cảm thấy rất an toàn.

Chỉ là bắt mạch kết quả lại khiến Súc Thanh vô cùng tuyệt vọng.

Đại phu ngưng trọng nói: “Hiện tại muốn bỏ đi thai nhi, đã quá muộn.”

Súc Thanh vừa mới cảm thấy tình cảnh mình có chút tốt lên. Nghe câu này, cả người như rơi xuống hầm băng.

“... Quá muộn? Ý người là sao?”

“Vị tiểu tiên này, tại hạ tuy không biết thân phận người cha còn lại của thai nhi là gì, nhưng xét theo thai tướng, đối phương tuyệt không phải người lương thiện, chỉ riêng linh lực đã cực kỳ cường đại.”

“...”

“Cho nên cái thai này vốn đã củng cố, trời sinh có linh lực hộ thể. Muốn bỏ đi trong hai tháng đầu, vẫn còn cách... Hiện giờ thai nhi đã được ba tháng tuổi, huyết mạch tương liên chặt chẽ với tiểu tiên, mối dây chằng chịt, muốn thật sự bỏ đi, e rằng tiểu tiên cũng khó giữ được tính mạng...”

Súc Thanh sắc mặt tái nhợt, còn gì tuyệt vọng hơn việc hy vọng vừa lóe lên đã bị dập tắt ngay lập tức?

“Ý của người là, nếu nhất định phải bỏ đi đứa nhỏ này, ta cũng sẽ chết?”

“Chín phần chết, một phần sống.”

“...” Khả năng sống sót rất thấp, nếu thật sự muốn bỏ đi đứa nhỏ này, có lẽ hắn liền sẽ chết cùng với đứa bé.

“... Vậy ta cũng muốn bỏ đi.” Giọng Súc Thanh run rẩy, đáy mắt đỏ hoe.

Khó khăn lắm mới chạy thoát ra, cuối cùng cũng có cơ hội bỏ đi đứa nhỏ này, hắn làm sao có thể từ bỏ vào lúc này?

“Cái này—” Đại phu dừng lại, vẻ mặt có chút khó xử. “Xin thứ cho tại hạ khó có thể đáp ứng.”

Súc Thanh nóng nảy: “... Vì sao?!”

Đại phu giải thích: “Chuyện này quá nguy hiểm, sơ suất một chút liền sẽ mất mạng, ta làm sao có thể tự tay đẩy ngươi vào chỗ chết?”

“Nghĩ đến tiểu tiên nhất định đã chịu rất nhiều ủy khuất, mới không chịu muốn đứa nhỏ này... Nhưng ta là đại phu, ta không thể để ngươi chết dưới tay ta a...”

Không có đại phu nào nguyện ý thừa nhận y thuật của mình không tinh, có thể nói đến nước này, có thể thấy thật sự là cực kỳ hung hiểm.

Sóc Ninh nghe Súc Thanh liều chết cũng muốn bỏ đi đứa nhỏ, cũng có chút sốt ruột: “Ngươi đừng xúc động, mặc kệ thế nào, không thể lấy tính mạng của chính mình ra đánh cược a!”

Sóc Ninh bảo đại phu đi trước, nói họ cần thương lượng thêm. Nhưng cảm xúc Súc Thanh có chút kích động, hiếm khi mất kiểm soát, thiếu chút nữa liền muốn níu lấy đại phu, không chịu để hắn đi.

“... Súc Thanh, ngươi đừng như vậy, ngươi làm không tốt sẽ không giữ được mạng! Ngươi thật sự không muốn sống nữa sao!”

Mắt Súc Thanh đỏ hoe: “Ngươi biết đứa nhỏ này ý nghĩa gì không! Nếu thật sự sinh nó ra, đời này ta đều không thể cắt đứt quan hệ với Minh Giới!”

Sự tồn tại của đứa bé sẽ vĩnh viễn liên kết mối quan hệ giữa hắn và Minh Vương. Mà địa vị hai người chênh lệch quá xa, hắn vốn đã khó thoát khỏi sự khống chế của Minh Vương, một khi sinh hạ đứa nhỏ này, Minh Vương lại càng có thêm một điểm yếu để kiềm chế hắn.

Hắn sẽ không bao giờ có thể kết thúc quan hệ với Minh Vương. Chỉ cần Minh Vương không buông tay, tất cả mọi người sẽ mặc nhận hắn là người của Minh Vương, ở lại bên cạnh Minh Vương là chuyện lẽ thường.

Thiên Đạo bất công như thế, hắn không thể làm gì, vô pháp đối kháng. Điều hắn có thể làm, chỉ có bỏ đi đứa nhỏ này.

“Ta biết ngươi lo lắng cái gì, nhưng ngươi thật muốn đánh đổi bằng chính tính mạng mình sao?”

Sóc Ninh cố gắng an ủi: “Đã chết thì chết thật, sự việc đã rồi, cái gì cũng không thể thay đổi. Nhưng ngươi trước hết phải sống sót, tồn tại mới có cơ hội thay đổi chứ.”

Súc Thanh sao lại không biết những đạo lý này. Chẳng lẽ hắn muốn chết sao. Nhưng nghe những lời đó từ đại phu, hắn cũng sẽ cảm thấy suy sụp.

“Vậy ngươi nói, ta làm sao bây giờ?”

Sóc Ninh nghiêm túc nói: “Ngươi yên tâm, ta sẽ đối với ngươi phụ trách!”

“Ngươi cứ ở lại nơi này, ta bảo đảm Minh Vương tìm không thấy ngươi, ngươi liền an tâm ở chỗ này sinh hạ Tiểu Nghiệt Chủng này đi!”

“Chờ Tiểu Nghiệt Chủng vừa sinh ra, ta tự tay giết chết nó! Nó chết đi thì tốt rồi, bây giờ chỉ là để nó sống thêm vài tháng thôi!”

back top