TIỂU MỸ NHÂN ÁC ĐỘC LÀM MỌI CÁCH ĐỂ ĐƯỢC SỦNG ÁI

Chap 28

Chương 28

 

Khi biết được tin Súc Thanh mang thai, một Minh Vương cường đại vững vàng cũng lâm vào sự ngây dại ngắn ngủi.

Lúc đó Súc Thanh nói ngất là ngất, giống như một đóa hoa khô héo tàn lụi trên cành, sắc mặt tái nhợt như tờ giấy, bế lên nhẹ tựa một cụm mây. Điều đáng sợ nhất là, khi Minh Vương tiếp xúc gần gũi với Súc Thanh, hắn mới phát hiện mùi hương kỳ dị dễ chịu trên người hắn đã nhạt đi rất nhiều.

Một nỗi lo lắng bồn chồn khó tả bao trùm Minh Vương. Đến nỗi, khi đại phu bắt mạch, hắn hiếm thấy mà mất đi sự kiên nhẫn và bình tĩnh, không ngừng đi đi lại lại bên cạnh, giống như một con mãnh thú bị nhốt. Hắn còn không nhịn được mở miệng dò hỏi: “Rốt cuộc là chuyện gì? Lâu như vậy còn chưa đủ sao?”

“Phế vật! Một đám phế vật!”

“Ta nuôi dưỡng các ngươi một lũ phế vật vô dụng này để làm gì!”

Đại phu đều đã nghe đồn về việc Minh Vương gần đây tâm trạng không tốt, giờ tự mình trải qua, kinh hồn bạt vía, mồ hôi lạnh trên má không ngừng chảy xuống. Rất muốn nhanh chóng trả lời, nhưng lại sợ chẩn bệnh sai lầm. Sau khi xác nhận qua lại vài lần, hắn mới dám nói: “Bẩm Điện hạ, tiểu tiên đây là hỉ mạch...”

Sau đó, vị Minh Vương Điện hạ đang bạo nộ phẫn nộ liền im lặng.

Giống như bị điểm huyệt đạo toàn thân, càng giống như bị thi pháp phong ấn, qua một lúc lâu, hắn mới tiếp tục dò hỏi: “... Ngươi nói cái gì? Hắn bị làm sao?”

Đại phu lau mồ hôi lạnh trên trán: “Ban đầu ti chức cũng không dám tin, cho nên đã mất chút thời gian, xác nhận đi xác nhận lại nhiều lần...”

“Mặc dù tình huống này vô cùng hiếm thấy, nhưng theo kinh nghiệm y thuật nhiều năm của ti chức phán đoán, tiểu tiên đích xác là hỉ mạch...”

Hỉ mạch. Hai chữ hoang đường lẽ ra không nên xuất hiện ở đây, không ngừng công kích khả năng tiếp thu sự thật của Minh Vương.

Nhưng thế gian có biết bao nhiêu tiên ma, thần tiên yêu quái tồn tại, mặc dù chuyện này cực kỳ hiếm thấy, Minh Vương cũng từng tận mắt chứng kiến. Chỉ là không thể tin được, chuyện này lại xảy ra trên người con tiểu hồ điệp, xảy ra giữa bọn hắn.

“Thật sự là hỉ mạch? Xác nhận không tính sai?”

Sau phút giây thất thần ngắn ngủi, Minh Vương rất nhanh khôi phục lại uy nghiêm vốn có. “Chuyện liên quan đến con nối dõi của ta, không phải chuyện nhỏ. Nếu phán đoán sai, sau này ta nhất định không tha cho ngươi.”

Đại phu trả lời: “Ti chức xin lấy tính mạng mình ra đảm bảo, tiểu tiên quả thật là hỉ mạch.”

“Không biết Điện hạ còn nhớ, khoảng thời gian trước, mạch tượng tiểu tiên hỗn loạn, hiện ra tướng trúng độc. Giờ xem ra, đây hẳn là do mang thai gây ra.”

Minh Vương đương nhiên nhớ rõ: “Lời này là sao?”

Khi đó hắn còn tưởng có người hạ độc Súc Thanh, Súc Thanh càng tin chắc kẻ hạ độc là đại quản gia, mỗi ngày thổi gió bên tai Minh Vương, thổi đến mức Minh Vương thật sự phái người đi tra xét.

“Huyết mạch Điện hạ tôn quý, linh lực thâm hậu, tiểu tiên tuy có thể dựng dục con nối dõi của Điện hạ, nhưng cũng là miễn cưỡng chịu đựng.”

“Thai nhi sẽ hấp thụ một lượng lớn linh lực của cơ thể mẹ. Tiểu tiên chính vì linh lực cơ thể không đủ, lúc trước mới xuất hiện mạch tượng hỗn loạn, có vẻ như bệnh trạng trúng độc.”

Khó trách lúc đó tra thế nào cũng không tìm ra kẻ hạ độc. Hóa ra là vì căn bản không tồn tại.

“Nếu ti chức suy đoán không sai, vậy dựa theo chân thân của tiểu tiên, gần đây Điện hạ hẳn còn ngửi thấy một mùi hương đặc biệt.”

Hơi thở Minh Vương cứng lại: “Ta quả thật ngửi thấy.”

Đại phu trông như thở phào nhẹ nhõm, khuôn mặt căng thẳng cuối cùng cũng dịu đi đôi chút.

“Đây là thai nhi đang chào hỏi Điện hạ.” Giọng đại phu cũng nhẹ nhàng hơn. “Linh lực tiểu tiên kém xa Điện hạ, muốn dưỡng dục con nối dõi của Điện hạ không phải chuyện dễ... Thai nhi hấp thụ không đủ, liền sẽ phát ra loại hương khí này, dùng để nhắc nhở bạn lữ của cơ thể mẹ, nên cấp cho hắn chút linh lực.”

Thì ra là thế. Khó trách Minh Vương sẽ cảm thấy mùi hương này vừa kỳ lạ lại dễ chịu, ngửi thấy sẽ an tâm, không ngửi thấy liền bồn chồn khó hiểu. Vốn tưởng là chiêu trò nhỏ của Súc Thanh, kết quả lại là thai nhi trong bụng đang chào hỏi hắn...

Minh Vương cũng không ghét cách nói này, trong lòng thậm chí còn có chút xao động khó tả.

“Nhưng ta lại không biết điểm này, chưa bao giờ truyền linh lực gì cho hắn.” Mỗi lần thấy Súc Thanh đều có thể ngửi thấy, chẳng phải chứng tỏ thai nhi luôn luôn thiếu linh lực sao?

“Điện hạ không cần lo lắng, chỉ cần tới gần Điện hạ, thai nhi liền sẽ tự động hấp thụ linh lực cần thiết.”

“Linh lực Điện hạ thâm hậu như vậy, sợ là cũng không thể phát hiện ra điều này.” Minh Vương quả thật không hề phát hiện.

“Nhưng ta vừa rồi ngửi thấy mùi hương ngược lại đã nhạt đi, đây là chuyện gì?”

Đại phu lại căng thẳng: “Mùi hương này thông thường chỉ có Điện hạ mới ngửi được, mà thai nhi trong suốt quá trình trưởng thành đều cần linh lực, vì thế rất khó có chuyện dư thừa cho đến khi sinh ra, nên Điện hạ lúc nào cũng có thể ngửi thấy.”

“Điều này không đại biểu là linh lực cơ thể tiểu tiên không đủ, ngược lại là thai nhi đang trưởng thành—”

Minh Vương ngắt lời: “Đừng nói những điều vô ích, ngươi chỉ cần nói cho ta, mùi hương nhạt đi có ý nghĩa gì?”

Đại phu khẩn trương nói: “Mùi hương nhạt đi, chứng tỏ thai nhi lúc này đang suy yếu... Nếu là liên tục nhạt đi, đó là có nguy cơ sảy thai...”

Minh Vương không trả lời, nhưng khí thế lạnh lùng ngưng trọng lại bao trùm, rõ ràng là không hài lòng về điều này.

Đại phu vội nói: “Cũng may phát hiện kịp thời, chỉ cần Điện hạ truyền linh lực cho tiểu tiên, ti chức lại kê thêm mấy thang thuốc dưỡng thai cho tiểu tiên, sau này chăm sóc cơ thể tốt, đừng nên lại như—” Quá thuận miệng, đại phu suýt nữa nói ra điều không nên, vội vàng im miệng sửa lời: “... Thai nhi sẽ tự bình an vô sự...”

Nhưng Minh Vương phát hiện, truy vấn: “Đừng nên lại như cái gì? Ngươi vừa rồi muốn nói gì, nói thẳng ra.”

Minh Vương chủ động đặt câu hỏi, đại phu không dám giấu giếm nữa, chỉ có thể nói thật: “Hiện giờ cơ thể tiểu tiên suy yếu, thiếu hụt nghiêm trọng... Điều này đối với tiểu tiên và thai nhi mà nói, đều là một chuyện tương đối nguy hiểm.”

“Huyết mạch Điện hạ đặc thù, thai nhi cũng sinh ra sự củng cố, trừ phi tiểu tiên nguy hiểm đến mức ngàn cân treo sợi tóc, nếu không sẽ không dễ dàng sảy thai... Nhưng một khi sảy thai, tiểu tiên liền...”

Thai nhi sẽ không dễ dàng sảy thai, một khi xảy ra tình huống đó, đã nói lên Súc Thanh sắp mất mạng.

Minh Vương xoa bóp ngón tay, nhớ đến khoảng thời gian cấm túc, Súc Thanh ăn uống không tốt lại rất ít, trong lòng không khỏi có vài phần ảo não.

Nhưng nghĩ lại, hắn lại nghĩ, ai bảo Súc Thanh dám chống đối hắn? Nếu không phải Súc Thanh giấu hắn làm ra những chuyện này, hắn sẽ đối xử với Súc Thanh như vậy sao?

“Chính là hắn không chịu ăn!” Giọng Minh Vương không tốt lắm, “Chẳng phải mỗi ngày sơn hào hải vị hầu hạ, hắn chính là không chịu ăn, cố tình đói mình thành ra như vậy, ta có biện pháp nào!”

Đại phu giật mình: “Thời gian mang thai ăn uống thay đổi, đây cũng là chuyện thường tình... Sau này cho dù là miễn cưỡng, cũng phải để tiểu tiên ăn nhiều một chút.”

Minh Vương suy nghĩ: “Vậy nên ăn món gì?”

“Ăn những món tiểu tiên thích thì tốt rồi.” Đại phu nói, “Chỉ là tâm tư tiểu tiên quá nặng, điểm này thật không tốt. Tốt nhất là cũng nên được ra ngoài đi dạo nhiều hơn, giải sầu, tránh để tích tụ trong lòng.”

Minh Vương một chút cũng không muốn cho Súc Thanh ra ngoài. Nhưng nghe đại phu nói vậy, vẫn đáp: “Ta đã biết, còn có những điều gì khác cần chú ý không, ngươi nói rõ hết đi.”

“Bẩm Điện hạ, những điều khác thì không có gì.”

“Chỉ cần có linh lực đầy đủ, tiểu tiên có thể dưỡng cơ thể tốt, thai nhi và tiểu tiên đều sẽ bình an vô sự.”

Đại phu đi rồi, Minh Vương mang tâm trạng phức tạp, chậm rãi đi đến mép giường Súc Thanh ngồi xuống. Chỉ khi ngủ, con tiểu hồ điệp này mới không dùng miệng làm người khác tức giận, trông có vẻ ngoan ngoãn yên tĩnh.

Ánh mắt dừng lại trên bụng Súc Thanh đang phập phồng nhẹ nhàng, Minh Vương vẫn khó mà tin được, bên trong lại có con của hắn. Minh Vương chưa bao giờ suy xét đến chuyện con nối dõi, cũng không ngờ, Súc Thanh lại mang thai con của hắn vào lúc này.

Vươn tay nắm lấy cổ tay gầy guộc của Súc Thanh, Minh Vương thở dài một tiếng, trước tiên truyền linh lực qua.

Hẳn là xem như chuyện tốt đi. Đứa bé này đến rất khéo, chỉ cần sinh ra, Súc Thanh liền không thể rời khỏi Minh Giới nữa, sẽ vĩnh viễn ở lại bên cạnh hắn.

Mà khoảng thời gian này, Minh Vương cũng đã nghĩ thông suốt. Mặc kệ trong lòng Súc Thanh chứa ai, chỉ cần không thể rời khỏi Minh Giới, vậy thì có mơ ước cũng vô ích, sớm muộn gì cũng chỉ có thể chứa hắn.

Là Súc Thanh phản bội hắn trước, lại mềm cứng không chịu. Vậy hắn cho Súc Thanh một chút trừng phạt là điều đương nhiên.

Từ nay về sau, đừng trách thủ đoạn hắn cường ngạnh. Hắn vốn là Chúa tể tuyệt đối của Minh Giới, mọi chuyện đều nên theo ý hắn.

Hắn muốn thế nào, nên thế nào, là có thể thế nào.

Hắn muốn Súc Thanh vĩnh viễn ở lại bên cạnh, không dám có ý niệm bỏ trốn nữa.

Hắn muốn Súc Thanh nghe lời ngoan ngoãn, đối xử với hắn khôi phục thái độ như trước.

Hắn còn muốn hoàn toàn khống chế con tiểu hồ điệp này, làm Súc Thanh cam tâm tình nguyện thần phục hắn.

back top