Chương 21
Ai có thể ngờ được Minh Vương lại xuất hiện bằng cách này.
Tình huống này còn đáng sợ hơn cả lúc sau giờ ngọ.
Súc Thanh bị dọa đến cả người kinh hãi, suýt chút nữa không hoàn hồn kịp.
Phản ứng đầu tiên là những nội dung vừa nói chuyện tuyệt đối không thể để Minh Vương biết.
Chỉ cần khiến Minh Vương nổi lên một tia nghi ngờ, chỉ cần bắt Xuân Lê hỏi thêm hai câu, nhất định có thể suy đoán ra y đang mưu đồ bí mật gì.
Lúc đó y chỉ còn một con đường chết.
Trái tim trong lồng ngực thình thịch kinh hoàng, Súc Thanh cưỡng ép mình trấn tĩnh lại — chuyện kế hoạch, khó tránh khỏi sẽ có chút bất ngờ xảy ra, không thể lúc nào cũng thuận buồm xuôi gió.
Bình tĩnh, phải bình tĩnh.
Nếu ngay cả tình huống hiện tại cũng không thể ứng phó, áp lực của việc trốn đi sau này làm sao có thể chống đỡ được?
Vì vậy, Súc Thanh không cố tình thu lại phản ứng kinh ngạc, dùng vẻ mặt chân thật tự nhiên nhất mở lời: “... Điện hạ, người dọa ta sợ.”
Minh Vương lại không có biểu hiện gì, vẫn trầm mặc nghiêm trọng nhìn y, chờ y trả lời câu hỏi vừa rồi.
Súc Thanh thấy Minh Vương giữ bình tĩnh, nhẹ nhàng thở phào một hơi. Xem ra không nghe được quá nhiều, phỏng chừng cũng chỉ là hai câu sau cùng.
Nếu không dựa theo tính nết của Minh Vương, dù không kéo họ ra ngoài giết, cũng phải gây ra động tĩnh lớn hơn.
Xuân Lê quỳ trên mặt đất run bần bật, không dám ngẩng đầu nhìn Minh Vương: “... Bái, bái kiến Điện hạ.”
“Nói tiếp đi, vừa rồi các ngươi đang nói chuyện gì, nói tiếp đi.”
Súc Thanh càng xác định Minh Vương không nghe rõ. Nếu không ít nhất sẽ kéo Xuân Lê ra ngoài giết trước.
“Điện hạ đừng hù dọa Xuân Lê, là ta đang trêu nàng, nói chút việc vặt vãnh thôi.”
Súc Thanh đưa tay vuốt vuốt ngực, nhìn về phía Minh Vương với ánh mắt có chút ủy khuất.
Nhưng Minh Vương không dễ lừa như vậy.
Vô duyên vô cớ nói cái gì cùng không cùng nhau, lại cái gì có ở đó không cùng nhau. Đều không cần hỏi nhiều, nghe thấy liền biết là đang thảo luận tình hình bên ngoài Minh Giới.
Minh Vương nâng cằm, đi đến bên cạnh Súc Thanh, ánh mắt kiêu ngạo, ý bảo y nói tiếp.
Súc Thanh ấn lồng ngực đang nhảy loạn, mở lời với giọng điệu còn tính là bình tĩnh, không nhanh không chậm nói: “Ta đang nói chuyện cũ với Xuân Lê, là chuyện khi ta còn tu luyện ở nhân gian.”
Súc Thanh chưa từng nói với Minh Vương những chuyện này, quả nhiên đã gây được một chút hứng thú cho Minh Vương.
“Phải không?”
“Điện hạ cũng muốn biết sao?”
Thần sắc Minh Vương hơi hòa hoãn chút: “Nói ra nghe một chút.”
“Vậy không được chê cười ta.” Súc Thanh cười cười, “Khi đó ta pháp lực mỏng manh, còn thường xuyên bị những tiểu yêu khác ức hiếp.”
Điều này càng khiến người ta hứng thú.
Nhìn quen bộ dáng tiểu hồ điệp giương nanh múa vuốt, gây sóng gió, liền cho rằng y vẫn luôn là tính cách cường ngạnh như vậy — không ngờ trước đây cũng sẽ bị người khác ức hiếp?
Súc Thanh nhìn thấu ánh mắt của Minh Vương, trong lòng khó chịu, nhưng chỉ có thể nhàn thoại việc nhà nói tiếp.
“Ánh mắt gì của Điện hạ vậy... Chính là trước đây thường xuyên bị ức hiếp, nên ta mới phải nỗ lực tu luyện, trả thù lại tất cả.”
“Khi đó có một con nhện tinh muốn bắt ta, ta trực tiếp phá lưới của hắn, hắn tức giận đến không thôi, đuổi theo ta rất lâu.”
“Ta vì trốn sự truy đuổi, không cẩn thận giẫm lạc vào một cái huyệt động, còn tưởng rằng mình trúng bẫy rập sắp chết, không ngờ bên trong lại là nơi phúc linh hiếm có tụ tập.”
Súc Thanh nhìn nhìn Minh Vương, Minh Vương nói: “Sao vậy, nói tiếp đi?”
Súc Thanh lúc này mới nói: “Vậy ta nói thật nha... Bên trong cảnh sắc u nhã hợp lòng người, phấn lục tiên nhiên, vạn năm như xuân, ngay cả tiên đảo cũng không thể sánh bằng.”
“Ta nói với Xuân Lê, cảnh sắc nơi đó cũng hơn Minh Giới vô số lần... Xuân Lê hứng thú, cho nên mới quấn lấy ta bảo ta dẫn nàng đi xem...”
Lời nói dối này cũng không cao siêu, chỉ là tiêu chuẩn rất bình thường. Muốn che giấu thì có thể che giấu qua, nhưng Minh Vương muốn đột nhiên miệt mài theo đuổi, cũng có thể phát hiện không ít điểm đáng ngờ.
Ai bảo sự việc xảy ra đột ngột, Súc Thanh không kịp làm chuẩn bị khác, chỉ có thể nghĩ đến điều đơn giản bình thường, sau đó lại dùng chi tiết khác bổ sung.
“Ta cũng đâu có nói sai, cảnh sắc Minh Giới vốn dĩ đã chẳng ra gì...”
Thích hợp mà dời đi trọng điểm.
Minh Vương nói: “Vậy để ngươi ở lại Minh Giới, thật đúng là ủy khuất ngươi.”
“...”
Súc Thanh không dám dễ dàng trả lời. Chỉ cần trả lời không tốt, không chừng liền mất mạng.
“Điện hạ, đừng làm ta sợ... Ta và Xuân Lê chỉ là tùy tiện nói chuyện quá khứ thôi.”
“Thật sự có nơi tốt như vậy?”
“...”
Không ngờ Minh Vương lại nói quay lại. Quả nhiên không phải có thể dễ dàng lừa gạt.
Súc Thanh đành phải nói tiếp: “Đương nhiên, nơi đó không chỉ cảnh sắc tốt, linh lực cũng rất sung túc.”
“Ta ở nơi đó tu luyện trăm năm sau khi đi, linh lực đạt được lại tiếp cận ngàn năm thâm hậu... Tuy rằng đây là bảo địa của ta, không thể dễ dàng cho người khác biết, nhưng nếu là Điện hạ muốn đi, thì ta có thể dẫn đường.”
Bất tri bất giác bổ sung lý do Xuân Lê sẽ thỉnh cầu.
“Ồ? Vậy ngươi nỡ để bổn vương biết?”
Súc Thanh nói: “Dù sao linh lực của Điện hạ thâm hậu, không cần những thứ này, sẽ không tranh đoạt với ta sao...”
Sắc mặt Minh Vương lúc này mới tốt hơn chút, nhìn về phía Xuân Lê: “Vì chút việc nhỏ này, nhìn thấy bổn vương đến nỗi sợ thành như vậy?”
Súc Thanh cũng không bỏ lỡ sự thử thách nhỏ ẩn chứa trong đó, rất nhanh tiếp lời: “Cũng không phải vì chút việc nhỏ này dọa sợ nàng.”
Minh Vương nhướng mày.
Súc Thanh bổ sung: “Điện hạ xuất hiện như vậy, ngay cả ta còn bị khiếp sợ, huống chi Xuân Lê đâu.”
Súc Thanh đứng dậy, gom lại mái tóc dài tản mát, nói với Xuân Lê: “Được rồi, ngươi đứng lên đi, đem mấy thứ này của ta cầm đi cất cho kỹ.”
“... Vâng.”
Súc Thanh biết, những lời giải thích này là không đủ, có nên tiếp tục miệt mài theo đuổi hay không, hoàn toàn phụ thuộc vào tâm trạng của Minh Vương. Cho nên y muốn làm cho Minh Vương không còn tâm trạng truy cứu.
“Bất quá Điện hạ đến thật khéo, ta đang định chọn một bộ quần áo, chuẩn bị tắm rửa... Điện hạ muốn đến giúp ta chọn y phục mặc tối nay không?”
Súc Thanh không muốn dùng chiêu này nhất. Một khi đã dùng, dường như đúng như những tin đồn vớ vẩn nhằm vào mình, thành kẻ lợi dụng tư sắc để leo lên.
Nhưng lại không thể không thừa nhận, loại phương pháp này là tiện lợi và hiệu quả nhất.
Mấy ngày nay Súc Thanh thân thể không được tốt lắm, tuy rằng mỗi đêm đều cùng chung chăn gối với Minh Vương, nhưng lại càng thêm trong sạch. Trước mắt dùng chiêu này đối phó Minh Vương liền rất hữu hiệu.
Minh Vương quả nhiên không truy vấn nữa, ánh mắt nhìn về phía Súc Thanh đều thay đổi.
Trước khi Súc Thanh đưa tay kéo vạt áo Minh Vương, Minh Vương cũng rất nhanh nâng tay lên, có vẻ là muốn nắm lại Súc Thanh.
Nhưng Súc Thanh lại kịp thời rút tay về, làm Minh Vương chạm vào cái không.
Chốc lát lại chuyển ra ngoài nửa vòng, kỳ hương trên người phả đầy mặt Minh Vương, còn mình đã chạy tới sau bình phong.
“Điện hạ, qua bên này...”
Minh Vương cười cười, bước chân theo sau: “Cứ thích chơi mấy cái tiểu hoa chiêu này.”
...
Hai người cùng tắm không phải là chuyện gì mới mẻ. Vô luận bên trong gợn nước quay cuồng thế nào, gây ra động tĩnh lớn bao nhiêu, hạ nhân hầu hạ bên ngoài cũng đều thấy nhiều không trách.
Khác biệt là hiện giờ đãi ngộ của Súc Thanh tốt hơn.
Trước đây Minh Vương mặc kệ y sống chết, làm xong liền lo chuyện của mình đi trước, hung ác cường hãn lại vô tình.
Lúc này lại tự mình ôm Súc Thanh đi ra ngoài, một đường ôm đến trên giường, trông vô cùng sủng ái.
Nhưng Súc Thanh cũng vì quyết định của mình trả giá cái giá không nhỏ, mệt đến cơ hồ không thể mở mắt ra. Khuôn mặt phím hồng, nép trong lòng Minh Vương hơi hơi thở dốc, bộ dáng mềm mại không xương, trông rất là ngoan ngoãn dính người.
Mà Minh Vương thích nhất nhìn thấy bộ dáng ngoan ngoãn thuận theo của Súc Thanh, sẽ có một loại cảm giác thỏa mãn được thao tác nắm giữ tuyệt đối, khiến tâm trạng hắn rất tốt.
Nhưng vẫn còn thiếu bước cuối cùng.
Cho dù mệt đến mí mắt đều gần như không thể mở, Súc Thanh vẫn phải bổ sung chi tiết cuối cùng cho sự cố bất ngờ tối nay.
Súc Thanh dán ngực Minh Vương, ngữ điệu mềm như bông hỏi: “Điện hạ có biết đêm nay, vì sao ta lại nói chuyện nhân gian với Xuân Lê không...”
Minh Vương mới đạt được sự thỏa mãn lớn lao từ Súc Thanh, tâm trạng tốt, ngữ khí cũng trở nên ôn nhu, nghe có vẻ rất dễ nói chuyện.
“Hửm? Vì sao?”
“Bởi vì ta, rất muốn đi ra ngoài đi một chút...”
Cùng với việc bị Minh Vương nghi ngờ động cơ, không bằng chủ động xuất kích, đánh đòn phủ đầu, lầm đạo những suy đoán Minh Vương có thể có sau này.
“Ta ở Minh Giới lâu quá rồi... Xuân Lê còn có thể đi nhân gian, ta lại chẳng thể đi đâu cả...”
“Điện hạ, cho ta đi ra ngoài đi một chút đi... Hoặc là, Điện hạ mang ta đi ra ngoài đi một chút đi?”
Hơn nữa sau những lời giải thích này, lời nói dối không thật sự cao siêu ít nhất không có lỗ hổng, còn có vẻ vô cùng hợp tình hợp lý.
Minh Vương nghĩ, cũng xác thật phù hợp với tính cách của Súc Thanh. Hơn nữa khoảng thời gian này Súc Thanh thân thể không tốt lắm, ngay cả cửa điện cũng không lớn bán ra, là nên bị nghẹn hỏng rồi.
Nhưng Minh Vương cự tuyệt: “Không được.”
Súc Thanh cố ý: “Điện hạ đi cùng cũng không được sao?”
“Bổn vương nào có không đi cùng ngươi dạo chơi.”
“Vậy ta mang thêm nhiều thị vệ thì sao, ta chỉ đi dạo một chút, rất nhanh sẽ trở về.”
“Chờ ngươi khỏe hơn chút, có thể cho ngươi đi dạo khắp nơi trong Minh Giới.”
“... Ai muốn đi dạo ở chỗ này, nơi nào cũng không đẹp.”
“Không cần tùy hứng.”
Ngữ khí Minh Vương trầm xuống vài phần, dường như đã quyết tâm, sẽ không sửa lại nữa.
“Hừ.”
Giây tiếp theo, Súc Thanh liền cút khỏi lòng Minh Vương, quay lưng lại nằm xuống, nhỏ giọng lẩm bẩm.
“Keo kiệt.”
“...”
Đem bước cuối cùng cần làm làm xong, Súc Thanh liền an tâm, căn bản không quan tâm Minh Vương đồng ý hay cự tuyệt, hai mắt nhắm lại, rất nhanh ngủ đi.
Một giấc ngủ thật sự thơm thật sâu.
Chỉ là nằm mơ một giấc mộng khiến người ta mệt mỏi. Súc Thanh mơ thấy mình đang chạy loạn khắp nơi cùng một con tiểu hồ điệp ngươi truy ta trốn.
Tiểu hồ điệp có màu tím đen vô cùng xinh đẹp, vũ phấn lấp lánh ánh vàng kim, còn mang theo một cổ kỳ hương đậm đà hiếm thấy.
Không tính là khó ngửi. Chính là rất giống mùi hương trên người Minh Vương, cho nên Súc Thanh không thích lắm.
Nhưng tiểu hồ điệp hoạt bát đáng yêu, tinh lực vô cùng dồi dào, bay loạn khắp nơi.
Nửa đầu giấc mộng là y đuổi theo tiểu hồ điệp. Sau đó nhân vật đổi, biến thành tiểu hồ điệp đuổi theo y.
Cả giấc mộng đều không ngừng chạy tới chạy lui, mặc dù có thể ngủ đến tự nhiên tỉnh, nhưng tỉnh lại sau Súc Thanh vẫn đầy người mệt mỏi.
“Rốt cuộc tỉnh, ngươi cũng quá có thể ngủ, có đói bụng không?”
Nháy nháy mí mắt nặng trịch, hoãn một lúc lâu, Súc Thanh mới nhìn rõ cách đó không xa chính là Minh Vương.
“... Điện hạ?”
“Biết bổn vương đợi ngươi bao lâu không?”
Súc Thanh chống nửa thân trên ngồi dậy, khó hiểu nhìn về phía Minh Vương: “... Điện hạ chờ ta? Có chuyện gì sao?”
Xem sắc mặt Minh Vương không giống có chuyện xấu gì, cho nên Súc Thanh vẫn tính bình tĩnh.
“Tối hôm qua không phải ngươi nói muốn đi nhân gian đi một chút?”
“Kết quả hôm nay bổn vương vừa lúc có rảnh, vậy mang ngươi đi nhân gian đi một chút đi.”
“...”
“Đúng rồi, hôm qua ngươi nói bảo địa phúc linh kia, bổn vương còn rất cảm thấy hứng thú, hôm nay tiện đường đi xem một chút đi.”
