Chương 1 - Minh Vương Điện
Dưới sắc trời âm u đỏ thẫm của Âm Giới, trong hồ tắm lộ thiên ẩm ướt mịt mờ hơi nước.
Minh Vương đang tắm gội ở nơi đó, trong lòng Hắn ôm một vị mỹ nhân kiều mềm.
Tiểu mỹ nhân không mảnh vải che thân, mái tóc đen rối tung dính nước, dán lên làn da trắng như phấn. Hai má vương sắc hồng, đôi mắt ngấn nước long lanh, chất chứa đầy nước mắt.
“Điện hạ……”
Cắn môi cũng không nén được tiếng rung động nơi cổ họng, Súc Thanh đã sớm toàn thân vô lực, song bàn tay rắn chắc hữu lực của Minh Vương vẫn hung hăng bóp lấy eo y, khuấy động dòng nước tắm cuộn trào.
Súc Thanh vốn là một tiểu tiên quản sự trên một tòa tiên sơn.
Tiên sơn không quá lớn, chức quan liền càng chẳng đáng kể, nhưng đối với tiểu hồ điệp xuất thân hèn mọn như y mà nói, có thể từ yêu tinh tu luyện thành tiên, đã là chuyện tốt ngàn năm khó gặp.
Nếu không phải bị ghen ghét che mờ hai mắt, lại chẳng may chọc phải người không nên dây vào, y làm sao có thể rơi vào kết cục này —— bị phạt tới Chí Âm Giới ba năm, lại còn xui xẻo trở thành người trong phòng của Minh Vương —— dẫu nói là người trong phòng, nhưng lại vô danh vô phận, địa vị còn không bằng tiện thiếp.
Không nên là thế này.
Thật sự không nên biến thành như vậy.
Bị Minh Vương ôm vào lòng, tâm trí Súc Thanh vẫn tơ tưởng đến vị Tiên Quân tuấn mỹ cao quý kia trên tiên sơn.
Tiên Quân là chủ nhân tiên sơn, cũng là ân nhân của y.
Y khuynh mộ Tiên Quân đã lâu, nếu mọi chuyện thuận lợi, y vốn hy vọng có thể cùng Tiên Quân kết thành đạo lữ……
Nhưng nhận thấy y lúc này đang phân tâm, bàn tay bóp y của Minh Vương càng dùng sức hơn.
Thanh âm trầm thấp âm u vang lên bên tai y: “Nghĩ cái gì? Là Bổn Vương chưa thể thỏa mãn ngươi sao, mà vẫn còn khiến ngươi phân thần?”
Súc Thanh liên tục lắc đầu, nước mắt hòa lẫn kích thích cùng khuất nhục, chảy xuống từ khóe mắt: “Không phải, ta không nghĩ gì cả……”
Đều tại y tham lam quá mức.
Khi ấy y ỷ vào mình là quản sự tiên sơn, liền muốn trừ khử tất cả những kẻ có thể uy hiếp đến mình.
Bởi vì Tiên Quân dành sự chú ý nhiều hơn cho một chú thỏ con phạm tiên quy, y liền lạm dụng tư quyền, thật sự nổi lên sát tâm với thỏ con.
Không ngờ thỏ con này lại có chỗ dựa cực lớn.
Cuối cùng, y chẳng những không thể làm tổn thương thỏ con chút nào, mà còn chịu khổ báo thù, bị đánh vào Minh Giới, phải đợi ba năm sau mới có thể trở về.
Mới đầu Súc Thanh sống ở đây thật sự rất vất vả, nhưng pháp lực của y không yếu, hành sự lại quyết đoán tàn nhẫn, chỉ sau hai tháng ngắn ngủi, y đã leo lên được chức vị tiểu quản sự.
Lòng nóng như lửa đốt muốn sớm ngày ra ngoài, y liền lợi dụng chức vụ tiện lợi, bắt đầu cố ý lộ diện trước mặt Minh Vương.
Tuy nói mục đích chính là để lấy lòng Minh Vương, nhưng y lại nghĩ rằng có lẽ có thể đạt được chức vị cao hơn, xét thấy năng lực xuất chúng của y, Minh Vương nói không chừng sẽ bằng lòng sớm thả y rời đi.
Kết quả cuối cùng, lại thành ra cảnh tượng trước mắt ——
Khóc cũng không khóc nổi thành tiếng, Súc Thanh khàn giọng, sụp đổ cầu xin: “Điện hạ tha ta đi, buông tha ta đi……”
Rốt cuộc nghe được lời cầu xin, trên khuôn mặt tuấn mỹ vô song của Minh Vương, rốt cuộc lộ ra một nụ cười thỏa mãn.
Trải qua hai tháng ở chung, Hắn ít nhiều cũng đã hiểu Súc Thanh.
Một tiểu tiên quan có chút tâm cao khí ngạo, bởi vì đắc tội đại nhân vật, bị biếm đến Minh Giới ba năm.
Pháp lực không yếu, năng lực làm việc cũng mạnh.
Thủ đoạn hành sự…… cũng đủ quyết đoán ngoan độc.
Mà khi một tiểu mỹ nhân ngoan độc như thế trở thành món đồ chơi trong lòng bàn tay mình, sụp đổ rơi lệ mà cầu xin mình —— cảnh tượng này, thật sự khiến người ta xem trăm lần không chán.
Nếu không phải đã đến nông nỗi thật sự chịu không nổi, Súc Thanh tuyệt đối sẽ không mở miệng xin tha.
Đúng như Minh Vương suy nghĩ, y tuy xuất thân hèn mọn, nhưng tự nhận năng lực không tầm thường, trước sau có chút lòng tự trọng trên người.
Trở thành món đồ chơi của Minh Vương đã đủ khiến y khinh thường, lẽ nào còn thật sự muốn y cam tâm tình nguyện sao? Điều này có khác gì xướng kỹ nhân gian?
Nhưng Minh Vương tra tấn người với đủ loại kiểu cách không ngừng nghỉ, y luôn là kẻ không thể chịu đựng đến cuối cùng.
Chờ Minh Vương rốt cuộc buông tha y, Súc Thanh nằm nhoài trên phiến đá trong bể tắm, giống như một khối thịt chết, khó khăn cử động.
Minh Vương tự lo cho mình rời đi, đi tới ngoài bình phong, liền có mấy vị nô bộc hầu hạ Hắn mặc quần áo.
Súc Thanh nằm nhoài trên phiến đá, nhìn bóng người lay động in trên bình phong, cảm giác mình như một dụng cụ thấp kém nhất, dùng xong liền bị tiện tay ném đi.
Chờ đến Minh Vương rời khỏi, mới có người tiến vào hầu hạ y.
Có hai tên hạ nhân đỡ Súc Thanh dậy, vì y rửa sạch thân thể.
Mới đầu Súc Thanh rất kháng cự chuyện này, giờ đây lại đã tê liệt. Mệt mỏi vô lực nhắm mắt lại, mặc kệ nô bộc rửa sạch.
Đột nhiên nghe thấy một tiếng cười nhạo.
Súc Thanh lập tức mở bừng mắt, ánh mắt không phải cái vẻ phục tùng lấy lòng khi đối mặt với Minh Vương, mà hoàn toàn là một mảnh sát ý.
“Ai cười?”
Y biết, sau lưng có rất nhiều người khinh thường y.
Ai sẽ tin tưởng là Minh Vương đại nhân anh dũng thần võ cưỡng bách một tiểu thần tiên phạm sai lầm như y đâu?
Mọi người vô điều kiện thiên vị cho rằng y thủ đoạn đê tiện, hành vi ti tiện, bán đứng sắc đẹp bò lên giường Minh Vương.
“Tiểu tiên đại khái là nghe lầm, nơi này không có ai cười.”
Một người trong số đó giải thích, lại làm mặt quỷ với người kia, chẳng hề che giấu sự khinh thường đối với y.
Bang ——
Gió từ lòng bàn tay rít lên, Súc Thanh giơ cánh tay lên, giây tiếp theo, trên mặt tên nô bộc kia đã hằn lên ba vết máu.
“Ta biết các ngươi suy nghĩ cái gì.” Súc Thanh thu tay về, ngữ điệu lạnh băng, “Nhưng dù thế nào cũng không thể lay chuyển việc Điện hạ sủng ta. Các ngươi dám lại chọc ta không vui, ta sẽ khiến Điện hạ lấy mạng các ngươi.”
Minh Vương cũng không sủng y.
Nhưng cũng không ảnh hưởng đến việc y ỷ vào thanh danh của Minh Vương để lập uy cho mình.
Sáng ngày hôm sau, Súc Thanh tỉnh lại với toàn thân đau nhức.
Hồi tưởng lần đầu tiên bị Minh Vương giày vò, y đã liền mấy ngày không xuống được giường, hiện tại chỉ là thân thể hơi đau nhức, đã là rất tốt.
“Tiểu tiên đã tỉnh chưa?” Ngoài cửa truyền đến tiếng tỳ nữ.
Súc Thanh: “Vào đi.”
Rốt cuộc đã thành người của Minh Vương, Súc Thanh đương nhiên ở tại thiên điện.
Đây là nơi có hoàn cảnh và vị trí tốt nhất, ngoại trừ chính điện nơi Minh Vương đại nhân cư trú.
Nhưng thật ra không phải Minh Vương sủng y đến mức nào, chỉ là y “vận khí tốt” ở phương diện này.
Nội viện Minh Vương vốn không có người ở, y là người đầu tiên dọn vào, chiếm được tiên cơ mà thôi.
Huống hồ Âm Giới nằm ở dưới lòng đất, vĩnh viễn tối tăm không ánh sáng, sắc trời đỏ thẫm, kiến trúc phong cảnh có tốt đến mấy cũng đều mang theo vẻ âm u không thể xóa nhòa.
Súc Thanh khó khăn ngồi dậy trên giường, tỳ nữ liền dâng lên chung trà cùng chậu nước, để y súc miệng rửa mặt.
Nếu có thể bỏ qua một bên những trò đùa giỡn biến thái của Minh Vương, thì những ngày tháng được người hầu hạ như này vẫn rất thoải mái.
Tỳ nữ nhỏ giọng nói: “Tiểu tiên, người kia đã chờ ở bên ngoài rồi.”
Là tên tối qua cười nhạo Súc Thanh, sau đó ăn một cái tát của y.
“Đã biết, bảo hắn chờ đó.”
“Vâng.”
Súc miệng rửa mặt xong, tỳ nữ lại hầu hạ Súc Thanh mặc quần áo, khi định buộc một khối ngọc bội cho y, Súc Thanh mở miệng: “Cái này không cần buộc, buông xuống đi. Ngươi ra ngoài trước, chờ ta ở cửa.”
“Vâng.”
Tỳ nữ lập tức buông ngọc bội trong tay, bước nhanh đi ra ngoài.
Súc Thanh cầm lấy ngọc bội trên bàn, lòng bàn tay mềm mại qua lại vuốt ve tỉ mỉ.
Đây là Tiên Quân tặng cho y.
Hiện tại nghĩ lại, hóa ra đã là chuyện của mấy trăm năm trước.
Ngày y rốt cuộc tu luyện thành tiên, khi đến tiên sơn, liền đối với Tiên Quân nhất kiến chung tình.
Dốc hết tâm cơ, dùng mọi nỗ lực, cuối cùng cũng bò lên được chức vị quản sự tiên sơn, trở thành thủ hạ đắc lực nhất của Tiên Quân.
Vào ngày sinh nhật của y, Tiên Quân đã tặng y khối ngọc bội này.
“Là hình dáng con bướm, ta cố ý bảo người điêu khắc, khá xinh đẹp chứ?”
Súc Thanh hiện tại vẫn còn nhớ rõ sự vui sướng khi nhận được khối ngọc bội này. Và trên khuôn mặt y vốn luôn cao ngạo lạnh lùng, hiếm khi lộ ra nụ cười chân thành: “Đa tạ Tiên Quân!”
“Không cần nói lời cảm ơn, là ta nên làm.” Tiên Quân xoa xoa đầu y, “Ngươi quản lý tiên sơn rất tốt, vất vả rồi.”
Một tiểu yêu tinh không nơi nương tựa như y, ai sẽ bận tâm sinh nhật của y, lại còn cố ý nhớ rõ ngày này.
Chính y đều không có bất kỳ mong chờ nào, Tiên Quân lại chuẩn bị lễ vật cho y.
Cứ tưởng Tiên Quân trong lòng cũng có y chứ.
Ai ngờ nửa đường lại xuất hiện một thỏ con vướng bận.
Nghĩ đến chỉ thỏ con chuyên làm hỏng chuyện kia, Súc Thanh nhắm mắt, cố gắng hòa hoãn cảm xúc của mình.
Thôi kệ.
Dù sao thỏ con đã rời khỏi tiên sơn, chỉ cần chờ y kết thúc phạt kỳ nơi đây trở về, vẫn có cơ hội tranh giành lại Tiên Quân.
Lần này y sẽ không lại băn khoăn chuyện này chuyện kia nữa, chờ trở về y liền phải thẳng thắn tâm ý của mình.
Súc Thanh giấu ngọc bội vào vạt áo trước ngực, mặc kệ ở nơi này tao ngộ cái gì, chỉ cần có thể lại trở về tiên sơn nhìn thấy Tiên Quân, y đều phải kiên trì chịu đựng.
Mở mắt ra, sự dịu dàng ôn hòa ngắn ngủi rút đi khỏi khuôn mặt Súc Thanh, y lại khôi phục dáng vẻ lạnh băng, đi ra ngoài cửa.
Tên tối qua bị y đánh đang quỳ rạp trên mặt đất.
Vết máu trên mặt chưa tan, thấy Súc Thanh đi ra, lập tức liên thanh xin tha: “…… Tiểu tiên, ta biết sai rồi, ta cũng không dám nữa, tha ta đi!”
Súc Thanh từ trên cao nhìn xuống hắn, đối mặt với lời thỉnh cầu hèn mọn như vậy, lại không thấy một tia mềm lòng.
Khóe môi y nhếch lên một nụ cười lạnh: “Ta thấy ngươi lại không giống biết sai rồi, chỉ là sợ hãi mà thôi.”
“…… Không phải tiểu tiên, ta thật sự biết sai rồi, ta cũng không dám nữa, tiểu tiên, tha ta đi, ta thật sự cũng không dám nữa……”
Súc Thanh làm ngơ, phân phó người bên cạnh: “Đè hắn lại, đánh thật mạnh.”
Thực tế Minh Vương cũng không hề cấp cho Súc Thanh quyền lợi giáo huấn hạ nhân —— nhưng Súc Thanh chui vào chỗ trống, rốt cuộc Minh Vương cũng chưa nói là không cho phép.
Mặc dù trong tay Minh Vương, y giống như món đồ chơi ti tiện, nhưng dù sao cũng là người của Minh Vương, rất nhiều chuyện y phân phó, Minh Vương không nói không được, người phía dưới vẫn sẽ làm theo.
Số lần nhiều lên, Súc Thanh liền rất rõ ràng nên làm thế nào để cáo mượn oai hùm, ỷ vào việc y là người duy nhất trong phòng Minh Vương, ôm lấy rất nhiều chuyện trong điện.
Không phải y thích làm những việc này.
Mà là y thích quyền lực.
Chỉ có nắm giữ quyền lực, khiến người nơi đây sinh ra lòng kính sợ tôn trọng đối với y, y mới có thể ngẩng đầu ưỡn ngực mà sống sót.
Có phải là món đồ chơi hay không có gì quan trọng.
Chỉ cần một người dưới, vạn người phía trên, liền không có ai có thể miệt thị cười nhạo y.
Giờ phút này, tên tối qua cười nhạo y bị ấn xuống đất mà quất roi hung hăng, tiếng kêu thảm thiết rên rỉ kịch liệt.
—— Đây là cơ hội lập uy thật tốt, có thể cho những người khác đều thấy, khinh thường y sẽ có kết cục gì.
Thẳng đến khi tiếng kêu thảm thiết rên rỉ trở nên lặng lẽ không một tiếng động, người cầm roi dừng tay: “…… Tiểu tiên, hắn ngất xỉu rồi, còn muốn tiếp tục không?”
Súc Thanh ngồi trên ghế, thần sắc bình tĩnh nhấp một ngụm trà: “Gọi hắn tỉnh lại, tiếp tục đánh.”
“Nhưng cái này……”
“Sao vậy?” Súc Thanh ngước mắt, “Ngươi không muốn nghe mệnh lệnh của ta?”
“…… Tự nhiên không phải.”
“Vậy tiếp tục đánh.” Súc Thanh cười lạnh nói, “Âm Giới đều là quỷ, ta biết đánh không chết được.”
“……”
Tuy rằng vô pháp đánh chết, nhưng một roi này quất xuống, đánh đến da tróc thịt bong, vẫn cứ sẽ bị thương sẽ đau đớn.
“…… Vâng.”
Xem ra vị thiếp thị này của Minh Vương tuy thân là tiên chức, nhưng nhẫn tâm cay độc hoàn toàn không thua ác quỷ Âm Giới.
Vẫn luôn đánh tới khi những hạ nhân ở đây đều lộ vẻ sợ hãi, Súc Thanh thấy đã đạt được kết quả mình muốn, mới rốt cuộc mở miệng gọi dừng.
Mà màn giết gà dọa khỉ này rất nhanh truyền ra ngoài, tiếp theo cả ngày, mặc kệ Súc Thanh đi đến nơi nào, người khác đối đãi y đều hết sức cẩn thận.
Nhưng đêm đó, Minh Vương phái người tới thỉnh y qua.
Súc Thanh trong lòng kinh hãi, bởi vì ngày thường Minh Vương sẽ không liên tiếp hai ngày tìm y, giữa chừng ít nhất sẽ cho y một ngày nghỉ ngơi.
Bất quá cũng đoán được, chắc là nghe nói hành vi buổi sáng của y, Súc Thanh đối với chuyện này đã có chuẩn bị, vẫn xem như trấn định mà đi qua.
