Mất trí nhớ phân ly.
Bác sĩ có thẩm quyền nhất Liên minh đưa ra kết luận.
Là một cơ chế tự bảo vệ của cơ thể.
Nói theo cách thông thường thì là…
Trình Khắc vì không thể chấp nhận cái c.h.ế.t của tôi, nên chủ động mất đi tất cả ký ức liên quan đến tôi.
Nghe thấy kết quả chính xác, tôi không biết nên khóc hay nên cười.
Hai cảm xúc đối lập.
Đã xung đột thành một loại cảm xúc tương tự như tê dại.
Khóc với cười có gì khác nhau.
Người đã c.h.ế.t rồi.
Bàn về yêu hay không yêu, chẳng phải là chuyện vớ vẩn sao.
Anh tôi đứng bên cạnh, cười lạnh.
“Đồ vô dụng.”
Mắt anh ấy vẫn đỏ hoe.
Hơi ngẩng đầu lên.
Trên mặt đầy vẻ mệt mỏi.
Trên tóc đã lờ mờ xuất hiện vài sợi bạc.
“Trình Khắc, không phải chỉ có Chu Ngôn là bảo bối của nhà họ Chu, Thẩm Chi Ngang cũng vậy.
“Anh không đưa nó về, tôi sẽ tự đi tìm.
“Em trai tôi, xứng đáng với tang lễ tiêu chuẩn cao nhất của Liên minh, nó sẽ không c.h.ế.t trên một hành tinh xa lạ hoang vu.”
Thẩm Thiếu Khâm lại châm một điếu thuốc.
Bàn tay rộng che đi khuôn mặt.
Nhắm mắt ba giây, rồi mở ra.
Lại trở lại thành Tổng giám đốc Thẩm quyết đoán, hô mưa gọi gió.
Lúc rời đi.
Anh ấy quay lưng về phía Trình Khắc, chậm rãi nói:
“Thẩm Chi Ngang chắc sẽ không hối hận vì đã giấu chuyện của Chu Ngôn.
“Nó không than thở với tôi, tôi sẽ coi như không biết.
“Thế còn anh, sau khi biết sự thật, anh có hối hận vì những năm cuối cùng này đã sống với nó như vậy không?”
Bóng lưng Trình Khắc run lên.
Hắn gục xuống ghế.
Tàn tạ như một người chết.
Tôi cười một cách ác ý.
Trình Khắc.
Cậu sẽ hối hận sao?
