THƯỢNG TƯỚNG ALPHA DÙNG TAY KHÔNG ĐÀO BĂNG BA NGÀN DẶM ĐỂ TÌM NGƯỜI YÊU

Chương 14

Mắt Thẩm Thiếu Khâm đầy những tia máu, râu ria lởm chởm.

Quần áo nhàu nát.

Anh ấy hung hăng đi tới, tóm lấy cổ áo Trình Khắc, đập mạnh hắn vào tường.

“Trình Khắc! Em trai tôi đâu!”

Trình Khắc mím môi, nghiêng đầu, không nói gì.

Cú đ.ấ.m to như bao cát của anh tôi trong nháy mắt đã giáng vào mặt hắn.

Một đ.ấ.m tóe máu.

“Thẩm Chi Ngang đâu!”

Máu thấm ra từ khóe môi Trình Khắc.

Đồng tử hắn rung lên, hai tay siết chặt thành nắm đ.ấ.m ken két.

Không nói được nửa lời.

Thẩm Thiếu Khâm dùng sức mạnh hơn đè hắn lại.

Gân xanh trên cổ nổi lên, mắt anh ấy nhìn chằm chằm vào hắn.

“Nói! Thẩm Chi Ngang đâu! Em tôi đâu!”

“Tôi… không biết.”

Trình Khắc khàn giọng thốt ra bốn chữ.

Anh tôi khựng lại.

Đột nhiên giận dữ bùng nổ.

“Trình Khắc anh có biết anh đang nói gì không! Tôi hỏi anh Thẩm Chi Ngang đâu!

“Lời đồn bên ngoài là sao!

“Tại sao tất cả đều nói em tôi c.h.ế.t rồi!”

Anh ấy gào lên thất thanh.

Dây thần kinh căng thẳng đến cực điểm đứt phựt ngay lúc này.

“Không phải anh đã quỳ trước mặt tôi, thề sẽ dùng mạng bảo vệ nó sao!

“Tôi thấy anh có vài phần thành tâm, nên mới giao em tôi cho anh.”

Thẩm Thiếu Khâm vừa mắng vừa.

Dần dần mất hết sức lực.

Mắt anh ấy đỏ hơn nữa.

Nhắm mắt lại.

Khóe miệng co giật.

Anh ấy nghẹn ngào ngồi xuống đất.

“Trình Khắc, coi như tôi cầu xin anh, trả em trai tôi lại cho tôi.”

Gió lạnh rít qua.

Mang theo giọng nói non nớt của trẻ con từ xa.

Tôi nhìn Tổng giám đốc Thẩm, người luôn rạng rỡ và hào nhoáng trước mặt mọi người, giờ đây không còn chút hình tượng nào, nằm gục trên mặt đất.

Khóc đến mất giọng.

Xin lỗi.

Anh.

Là em thất hứa rồi.

 

 

back top