THƯỢNG TƯỚNG ALPHA DÙNG TAY KHÔNG ĐÀO BĂNG BA NGÀN DẶM ĐỂ TÌM NGƯỜI YÊU

Chương 12

Tôi và Trình Khắc từng về thăm quê hắn.

Quê hắn là một trong những hành tinh giống Trái đất cổ nhất.

Rất coi trọng lễ nghĩa.

Chuyện hai alpha ở bên nhau… không dám nghĩ đến.

Vì vậy năm đó, tôi bị đuổi ra.

Họ lợi dụng lúc Trình Khắc ra ngoài chúc Tết, ném tôi, cùng với tất cả lễ vật tôi đã chuẩn bị, ra ngoài.

“Nhà họ Trình chúng tôi cần một omega có thể nối dõi tông đường!”

“Xin lỗi.”

Cổ họng tôi nghẹn lại, cúi người thật sâu.

Tôi, người sợ lạnh từ nhỏ.

Trong cái mùa đông giăng đèn kết hoa, tượng trưng cho sự đoàn viên đó, tôi đứng co ro trên phố đến run lẩy bẩy.

Khi Trình Khắc tìm thấy tôi.

Tôi đang ngồi cùng đống quà đã được chọn lựa kỹ lưỡng.

Trên vai phủ đầy tuyết.

Đó là lần đầu tiên tôi thấy Trình Khắc khóc.

Hắn ôm lấy tôi.

Hai tay không ngừng run rẩy.

“Xin lỗi, Chi Ngang, xin lỗi… Tôi không biết, họ quá đáng như vậy, là tôi vô dụng, chúng ta về nhà, tôi đưa cậu về nhà.”

Hắn không ngừng xoa bóp đôi bàn tay lạnh cóng của tôi.

Những giọt nước mắt lớn rơi xuống đất.

Khóc như thể người chịu ấm ức là hắn.

Tôi cười xoa đầu hắn.

“Thôi nào, tôi có sao đâu.”

Vì nghỉ lễ, phi thuyền chở khách liên hành tinh đã dừng hoạt động sớm, khách sạn và các dịch vụ khác cũng phần lớn đóng cửa.

Trình Khắc cõng tôi.

Đi bộ gần hai giờ trong tuyết, mới tìm thấy một nơi có thể nghỉ chân.

Đêm đó.

Tôi tưởng rằng hắn thực sự yêu tôi.

Sáng sớm hôm sau.

Chúng tôi bắt chuyến phi thuyền sớm nhất trở về Liên minh.

Nhiều năm sau đó, Trình Khắc không về quê thêm một lần nào.

Tôi đã khuyên hắn.

Hắn nói: “Đi phi thuyền bất tiện, thôi. Sau này chúng ta cùng về.”

 

 

back top