THỨ TÔI YÊU CHỈ LÀ ĐÔI MẮT CỦA ANH

Chương 26

 

Tối hôm đó, tại một buổi tiệc rượu thương mại hàng đầu.

Tôi được mọi người vây quanh như nhân vật chính, nói cười vui vẻ, thong dong tự tại.

Cho đến khi một bóng người quen thuộc nhưng có phần cô đơn, xuất hiện cách đó không xa.

Cố Nghiên Châu.

Anh ta gầy đi rất nhiều, đôi mắt đỏ ngầu.

Anh ta ngập ngừng, dường như muốn bước về phía tôi.

Nhưng tôi tự nhiên quay người lại, tiếp tục cuộc trò chuyện với một doanh nhân công nghệ mới nổi bên cạnh.

Giữa buổi tiệc, tôi ra ngoài ban công hóng gió.

Không ngoài dự đoán, anh ta đi theo.

“Thẩm Mặc.”

Giọng anh ta mang theo một chút run rẩy khó nhận ra.

Tôi không quay đầu lại, nhìn dòng xe cộ tấp nập bên dưới.

“Chúng ta… có thể nói chuyện không?”

Giọng anh ta gần như cầu xin.

“Cố Nghiên Châu, giữa chúng ta, ngoài đôi mắt của anh cần được kiểm tra định kỳ, không có gì để nói cả. Mắt còn, anh sống, mắt không còn, anh chết.”

Sắc mặt anh ta tái nhợt ngay lập tức, như bị một bàn tay vô hình siết lấy cổ họng.

“Thẩm Mặc, tôi biết. Tôi chỉ là đôi mắt của cậu. Nhưng tôi, nhưng tôi đã yêu cậu rồi, tôi, tôi…”

“Trước đây đều là tôi khốn nạn, là tôi có lỗi với cậu, Thanh Vũ của cậu đã c.h.ế.t rồi, tôi còn sống, tôi có thể…”

“Câm miệng, ai cho phép anh nói đến cậu ấy?”

Tôi cắt lời anh ta, bóp cổ anh ta.

“Cố Nghiên Châu, nước mắt và sự hối hận của anh, chỉ khiến tôi cảm thấy… chán ghét.”

“Bảo vệ tốt đôi mắt của anh.”

“Thẩm Mặc, tại sao cậu lại không thể yêu tôi? Tôi và Thanh Vũ đều lớn lên cùng cậu, rõ ràng là tôi thích cậu trước, tại sao cậu chỉ chọn Thanh Vũ mà không chọn tôi?

Thanh Vũ đã c.h.ế.t rồi, tại sao cậu vẫn không thể yêu tôi, tại sao không thể yêu tôi?”

Tôi bóp mạnh cổ anh ta.

“Chuyện của Thanh Vũ năm đó, đừng tưởng tôi không biết, anh nên mừng vì anh không nhúng tay vào, nếu không, dù anh là vật chứa đôi mắt của Thanh Vũ, tôi cũng vẫn g.i.ế.c c.h.ế.t anh.”

“Cút đi, bẩn thỉu!”

 

Trở lại sảnh tiệc ồn ào, trợ lý đặc biệt thì thầm với tôi:

“Thiếu gia, người bố trí báo cáo, Cố tiên sinh đã đứng ở ban công rất lâu, hình như… đã khóc.”

“Khóc? Bảo người gọi anh ta đừng khóc, khóc hỏng đôi mắt của Thanh Vũ.”

Trợ lý “Ừm” một tiếng, lập tức quay người đi ra.

Tôi nhấp một ngụm Champagne, vị ngọt đậm đà.

 

back top