Cố Nghiên Châu nhanh chóng được đưa đến bệnh viện tư nhân do Thẩm thị kiểm soát.
Đèn phòng phẫu thuật sáng suốt tám tiếng đồng hồ.
Tôi ngồi trên ghế dài hành lang, như một bức tượng vô hồn.
Trợ lý vài lần muốn khuyên tôi thay quần áo ướt, đều bị tôi xua tay gạt đi.
Trong đầu tôi lặp đi lặp lại hình ảnh Cố Nghiên Châu ôm mắt, m.á.u tươi tuôn ra qua kẽ ngón tay.
Mỗi lần hồi tưởng, trái tim tôi lại bị một bàn tay vô hình siết chặt.
Không phải xót thương anh ta, mà là sợ hãi, là không thể chịu đựng được việc "cửa sổ" mà Thanh Vũ để lại có thể đóng lại mãi mãi.
Bác sĩ cuối cùng cũng bước ra, vẻ mặt nghiêm trọng:
“Giác mạc của Cố tiên sinh bị tổn thương nghiêm trọng, mảnh vụn đã găm vào thủy tinh thể, ca phẫu thuật rất phức tạp.
Mặc dù chúng tôi đã cố gắng làm sạch và tiến hành ghép tạm thời.
Nhưng… giác mạc của anh ấy vốn đã được cấy ghép một lần rồi…”
Lòng tôi chùng xuống.
“Dùng thuốc tốt nhất, thiết bị tốt nhất. Tiền không phải vấn đề. Đôi mắt anh ta phải lành.”
