Sau đó một tháng.
Cố Nghiên Châu dùng mọi thủ đoạn để ép tôi xuất hiện.
Anh ta chèn ép các đối tác của Thẩm thị, cướp dự án của chúng tôi, toàn bộ đều là những chiêu bài ngu xuẩn "giết địch một ngàn tự tổn tám trăm".
Còn tôi, chỉ cần điều động nhẹ nhàng một vài tài nguyên "vụn vặt" của nhà họ Thẩm, hóa giải từng đòn tấn công của anh ta, thậm chí còn khiến Cố thị phải chịu vài thiệt thòi.
Cuối cùng anh ta cũng nhận ra, "Thẩm Mặc" từng nằm dưới thân anh ta chiều chuộng, mặc anh ta sỉ nhục, lại sở hữu sức mạnh đủ để đối thoại ngang hàng với anh ta, thậm chí là nghiền nát anh ta.
Hành vi của anh ta bắt đầu trở nên kỳ quái.
Anh ta không còn dây dưa trong chuyện thương mại nữa, mà bắt đầu xuất hiện ở mọi nơi tôi có mặt.
Anh ta không nói gì, chỉ dùng con mắt phải còn chưa bị mù kia, c.h.ế.t chóc, cố chấp nhìn chằm chằm tôi, trong mắt cuộn trào những cảm xúc nồng đậm mà tôi không thể hiểu nổi.
Cho đến ngày nọ, tôi trở về căn hộ áp mái, phát hiện anh ta đang đứng ngay trước cửa nhà tôi, dưới chân toàn là tàn thuốc.
Trong tay anh ta nắm chặt một bản sao bệnh án đã ngả vàng, và một bức ảnh của Thanh Vũ.
Anh ta ngẩng đầu lên, mắt phải đầy tơ máu, giọng khàn đặc, mang theo sự tuyệt vọng gần như sụp đổ:
“Thanh Vũ… Tô Thanh Vũ… mười năm trước, bệnh viện số một thành phố, tự nguyện hiến giác mạc…”
Anh ta giơ bức ảnh lên, người thanh niên trong ảnh cười ấm áp, đôi mắt đó, giống hệt đôi mắt của anh ta, không, giống hệt đôi mắt trước kia của anh ta.
“Cho nên…”
Yết hầu anh ta chuyển động, mỗi từ ngữ thốt ra đều như bị ép chặt.
“Tôi… tôi chỉ là một… vật chứa? Một vật chứa mang đôi mắt của cậu ấy… Cậu chưa từng yêu tôi?”
Tôi lặng lẽ nhìn anh ta.
Cười lạnh.
Anh ta đột nhiên ném bệnh án xuống đất, phát ra tiếng kêu thảm thiết như một con thú bị thương, hai tay ôm chặt tóc, cơ thể trượt dọc theo bức tường mà gục xuống.
“Ha ha ha… vật chứa… Tôi lại chỉ là một vật chứa…”
Anh ta vừa khóc vừa cười, trông như phát điên.
“Không thể nào, cậu đã từng nói yêu tôi, nói cậu là của tôi, nói cho tôi biết tại sao? Tại sao?”
Anh ta đột nhiên ngẩng đầu, trong mắt phải là sự điên cuồng gần như hủy diệt, chỉ vào mắt mình:
“Cậu chỉ yêu đôi mắt này đúng không? Đúng không? Vậy thì tôi sẽ móc nó ra, xem cậu yêu kiểu gì?”
Nói rồi, anh ta thật sự cong ngón tay, hung hãn móc vào con mắt phải còn nguyên vẹn của mình!
Tim tôi ngừng đập!
Cơ thể nhanh hơn suy nghĩ, tôi lao tới một bước, siết chặt cổ tay anh ta, sức mạnh lớn đến mức gần như có thể nghiền nát xương anh ta.
“Cố Nghiên Châu! Anh dám!”
Giọng tôi biến âm vì nỗi sợ hãi tột độ.
“Anh còn dám chạm vào nó một lần nữa, tôi sẽ khiến cả nhà họ Cố của anh chôn theo!”
Trong tiếng gầm giận mất kiểm soát và sự kinh hãi không thể che giấu trong mắt tôi, anh ta dường như đã nắm bắt được điều gì đó.
Anh ta không còn giãy giụa nữa, chỉ dùng con mắt đỏ ngầu đó nhìn tôi.
Tôi như bị bỏng, đột ngột hất tay anh ta ra, hít sâu một hơi, cố gắng lấy lại sự bình tĩnh thường ngày:
“Cút ra ngoài. Đừng làm bẩn chỗ của tôi.”
Anh ta không cút, ngược lại cười khẽ, tiếng cười xen lẫn nước mắt:
“Thẩm Mặc, cậu sợ rồi… Điều cậu sợ, không chỉ là đôi mắt bị hủy hoại, đúng không? Cậu vẫn yêu tôi đúng không? Tôi biết mà, cậu yêu tôi, mau nói yêu tôi đi…”
Rầm một tiếng.
Tôi đóng mạnh cửa lại.
Tên điên đáng chết.
Lại dám muốn làm tổn thương đôi mắt của Thanh Vũ.
Bên phía bác sĩ cũng vậy.
Chỉ biết nói không thể kích động Cố Nghiên Châu.
Nhưng cách để phục hồi đôi mắt kia đã một tháng rồi vẫn chưa tìm ra.
