Trước ngày phẫu thuật.
Tôi ở trong phòng vuốt ve di vật duy nhất của Thanh Vũ – một chiếc đánh dấu sách cũ kỹ.
Ngoài cửa sổ, ánh hoàng hôn đỏ như máu.
Bên ngoài biệt thự đột nhiên truyền đến tiếng phanh xe chói tai và tiếng kêu kinh hãi!
Tôi xông ra ngoài.
Cố Nghiên Châu đang được người ta đỡ, ôm lấy mắt, m.á.u tươi rỉ ra qua kẽ ngón tay!
Thì ra là giàn giáo thi công bị đổ, thanh kim loại đã cứa rách giác mạc của anh ta.
“Bác sĩ! Mau gọi bác sĩ!”
Trong hỗn loạn, anh ta xuyên qua đám đông nhìn thấy tôi.
Anh ta mắng tôi, tại sao còn đứng chôn chân ở đó.
Tôi cười.
Tháo phăng chiếc áo khoác trên người ném xuống đất rồi quay lưng bỏ đi.
Những người xung quanh không ai dám nói gì.
Theo lẽ thường, chỉ cần Cố Nghiên Châu bị thương một chút, tôi đều sẽ là người lao lên ngay lập tức.
Cố Nghiên Châu ôm mắt, m.á.u nhuộm nửa khuôn mặt, vậy mà còn chất vấn tôi: “Thẩm Mặc! Mày phát điên cái gì?”
Tôi nhìn anh ta.
Nhìn đôi mắt từng chứa đựng ánh sao của Thanh Vũ, giờ đây tan vỡ, chảy máu.
Thế giới tĩnh lặng.
Dây đàn, đứt rồi.
Tôi cười khẽ, rồi cười lớn, tiếng cười lạnh lẽo đến thấu xương.
Mọi người kinh ngạc nhìn tôi.
Tôi ngừng cười, ánh mắt như nhìn một vật chết:
“Cố Nghiên Châu, đồ vô dụng nhà anh, anh ngay cả đôi mắt của mình còn không bảo vệ được—”
“Anh có thể c.h.ế.t đi rồi.”
Xoay người.
Cất bước rời đi.
Không có chút lưu luyến nào.
Sau lưng là tiếng gầm giận dữ của anh ta.
Nhưng, tất cả đều không còn quan trọng nữa.
Thanh Vũ.
Vật chứa đã vỡ rồi.
Phải làm sao đây?
