Tôi nghiêng đầu nhìn lại, cánh cửa mở là nơi duy nhất có ánh sáng, ánh sáng xuyên vào, khiến khuôn mặt tôi ẩn hiện trong bóng tối.
Kỷ Triệt An cười: "Luôn cảm thấy cấp trên rất quen mặt."
Tôi chưa kịp nói gì, Kỷ Triệt An đã thấy lời này không ổn, vội vàng giải thích: "Ý anh là, cảm giác như chúng ta đã quen nhau rất lâu rồi, không phải Thiếu tướng giống người khác đâu, omega đẹp như em, anh chắc chắn là lần đầu tiên thấy."
Lần đầu tiên thấy sao? Tôi khẽ nhướng mày.
Kỷ Triệt An gãi gãi mái tóc đen ngắn của mình: "Không phải anh chủ động gây chuyện đâu, sau này anh gặp tên khốn đó vẫn muốn đánh, cái đó... em tin anh không?"
Tôi không trả lời, rời khỏi phòng biệt giam, cánh cửa đóng lại, phòng biệt giam chìm vào bóng tối.
Kỷ Triệt An có chút bồn chồn, trong lòng nghĩ rốt cuộc tôi có ghét hắn không.
Ngày hắn ra khỏi phòng biệt giam, mặt mày có chút tái nhợt, tôi nhìn thấy từ xa, Trình Cung đứng bên cạnh tôi nói: "Thằng nhóc này là để dỡ giận cho cậu đấy."
Mặc dù Kỷ Triệt An không nói gì, nhưng tổ chức của căn cứ cũng không phải là ăn không ngồi rồi, chỉ cần điều tra một chút là biết được sự thật.
Vệ Diệu là một alpha, lại là một alpha khá tốt về mọi mặt, tôi có chút ấn tượng, giống như Kỷ Triệt An, cũng thường xuyên xuất hiện trước mặt tôi.
Lời nói giữa hai người không hoàn toàn đầy đủ, nhưng Vệ Diệu thường khoe khoang với đám tay sai của mình về việc sau khi theo đuổi được tôi, sẽ đối xử với tôi như thế nào...
Ngày hôm đó Kỷ Triệt An đè người ta xuống đất, đ.ấ.m từng cú một, những alpha lao vào can ngăn nghe thấy hắn cảnh cáo Vệ Diệu: "Mày mà dám hỗn láo với cậu ấy nữa, tao g.i.ế.c c.h.ế.t mày, mày tính là cái thá gì, nhà họ Vệ mày sinh ra một thằng bại hoại như mày, sớm muộn gì cũng xong đời."
Vệ Diệu bị đè dưới đất đánh, khí chất đại thiếu gia cao quý không còn, hét lớn: "Mày chẳng lẽ không từng tưởng tượng Lãnh Lạc..."
Kỷ Triệt An một cú đ.ấ.m khiến chữ "Tri" trong miệng hắn phải nuốt ngược vào.
Ngòi nổ có lẽ là tôi.
"Vệ Diệu bên kia cậu định xử lý thế nào?" Trình Cung hỏi.
Tôi nhìn Kỷ Triệt An mặt mày tái nhợt đẩy Lục Tế đang định đỡ hắn ra, nhìn quanh, không thấy người muốn gặp, thất vọng một chút, rồi ăn bánh bao mà Lục Tế mang đến, cười hì hì rời đi.
Tôi trả lời Trình Cung: "Tùy, cứ làm theo quy trình thôi."
Nói xong tôi cũng rời khỏi đó.
