Hôm nay tôi thực địa khảo sát căn cứ dã chiến mới, Kỷ Triệt An không biết lấy tin tức từ đâu, đã dẫn theo tên tùy tùng của mình đến.
Hắn mang theo khá nhiều đồ ăn thức uống, do Lục Tế lo liệu cho những người khác, còn Kỷ Triệt An thì đi thẳng về phía tôi. Thiếu niên với đôi lông mày sắc sảo, hăng hái, tất nhiên là vô cùng khôi ngô tuấn tú.
Hắn mặc áo phông dài màu xanh quân đội và quần kaki, vạt áo sơ vin trong quần, vai rộng eo thon chân dài.
Thân hình cao ráo, cân đối, ưu việt tuyệt đỉnh.
Tôi mặt không cảm xúc nhìn hắn sải bước dài tiến đến.
Kỷ Triệt An cười vô tâm vô tư: "Lãnh thiếu tướng, đây."
Hắn ném một cái bánh mì cho tôi.
Tôi nghiêng người tránh: "Không ăn."
Chiếc bánh mì rơi xuống đất, tạo ra tiếng soạt, tôi bước đi, không hề nể mặt hắn.
Đại thiếu gia Kỷ Triệt An bình tĩnh nhặt bánh mì lên và đi theo, cảm thấy áy náy nói: "Đến vội vàng quá, chỉ mua được chút đồ ăn vặt, em đói không? Bây giờ anh quay về nấu cơm mang đến cho em."
Tôi dừng bước, lạnh lùng nhìn alpha cao hơn tôi nửa cái đầu này: "Rất rảnh rỗi à?"
Kỷ Triệt An lập tức nói: "Sáng nay anh chạy bộ mang vác nửa tiếng, huấn luyện cơ giáp một tiếng, huấn luyện chiến đấu một tiếng, nghe nói em ở đây, tắm nước lạnh cái là chạy ngay đến đây."
Hôm nay là cuối tuần, theo lý mà nói là nghỉ ngơi, hắn đã luyện tập nhiều môn như vậy trong buổi sáng, coi như là chăm chỉ.
Tôi không nói gì, hắn lại tiếp tục: "Thật ra cái bánh mì này không tệ đâu, anh còn mang cho em một hộp sữa nữa, uống không?"
Nói rồi, hắn móc từ túi ra một hộp sữa, mắt sáng rực, như thể muốn được khen: "Lúc đến đã hâm nóng rồi, bây giờ vẫn còn ấm."
Trời se lạnh, đại thiếu gia mặc đồ mỏng, khuôn mặt vốn đã trắng nay càng không còn chút huyết sắc nào, có thể thấy rõ là hắn đã đến vội vàng.
Rốt cuộc vẫn là một đại thiếu gia được nuông chiều.
Nhưng đến khu Bắc được nửa tháng, cơ bắp trên người đã săn chắc hơn lúc mới đến rất nhiều, cho thấy bình thường hắn tập luyện không ít.
"Em, uống không?" Kỷ Triệt An tự nhận thấy mình không kém tôi mấy tuổi, cách xưng hô em nghe cũng không hề lạc lõng.
Tôi hơi khó chịu cau mày, nhìn có vẻ uy nghiêm: "Xem ra cậu rất rảnh rỗi, tôi có thể bảo Trình huấn luyện viên sắp xếp thêm nhiệm vụ cho cậu, tăng độ khó huấn luyện."
Kỷ Triệt An không hề hoảng sợ, trái lại còn mừng rỡ: "Không thể là em sắp xếp cho anh sao? Em có thể tự mình dạy anh."
Hắn thích đi theo tôi, dù là huấn luyện cường độ cao hắn cũng cam lòng.
Tôi khoanh tay, giọng điệu lạnh lùng: "Được thôi, để tôi xem cậu còn bao nhiêu năng lượng."
Kỷ Triệt An đối diện với đôi mắt sắc lạnh của tôi, chỉ cảm thấy tứ chi có chút tê dại, lông mày nhướng lên: "Tuyệt đối không làm em thất vọng."
Trên võ đài, vai rộng lưng dày của Kỷ Triệt An giãn ra, bên dưới lớp vải là những đường cơ bắp săn chắc, hắn không phải là kẻ ngốc, cũng không phải công tử bột thực sự, sẽ không coi đối thủ là một omega yếu ớt.
Tôi rất thích trạng thái sẵn sàng chiến đấu của hắn, khiến tôi cảm thấy tên nhóc này có chút m.á.u lửa.
Kỷ Triệt An ban đầu nghĩ rằng dù thua cũng sẽ không thua quá thảm, nhưng ai ngờ, hắn không trụ nổi mười chiêu dưới tay tôi. Chiêu cuối cùng, khi tôi nhấc chân quét tới, tôi nhanh chóng khóa cánh tay và khuỷu chân đang phòng thủ của Kỷ Triệt An, mạnh mẽ quật ngã hắn, một cú đá giáng xuống, gót chân dừng lại ở vị trí bên cạnh mặt hắn.
Kỷ Triệt An chỉ cảm thấy tiếng gió sắc bén, khi ngã xuống, cả người đều choáng váng.
Dưới võ đài, mọi người kinh ngạc kêu lên.
Lục Tế thốt lên "Ôi trời", bị một huấn luyện viên bên cạnh chậc một tiếng: "Làm quá lên."
Lục Tế cười hì hì: "Lãnh huấn luyện viên lợi hại quá."
"Cậu nhóc này cũng không tệ," huấn luyện viên nhìn lên võ đài, khen ngợi: "Không có nhiều tân binh có thể trụ được quá mười chiêu dưới tay Lãnh huấn luyện viên đâu."
