Tần Phong dùng lực nhẹ nhàng vỗ vào nắm đ.ấ.m của tôi: "Không đau sao?"
Lúc này tôi mới phát hiện móng tay đã hằn sâu vào da thịt, có m.á.u tươi chảy ra.
Tôi theo thói quen giấu tay ra sau lưng: "Không đau."
"Chồng ơi, tôi đi làm đồ ăn ngon cho anh đây." Khuôn mặt tôi lại nở nụ cười.
Tôi trấn an vỗ vỗ cái đầu to của A Phong.
Tôi có thể cảm nhận được ánh mắt nóng bỏng của Tần Phong phía sau lưng, nhưng tôi không biết sự đau lòng sâu sắc trong ánh mắt nó.
[Thẩm Từ, tôi đã nhận được đơn từ chức và lời chúc phúc của cậu rồi, thật uổng phí công sức A Phong bồi dưỡng cậu bao nhiêu năm nay, phiền cậu trở lại bàn giao công việc - Hoa tiểu thư]
Nhớ lại nội dung email, quả trứng trong tay tôi chiên bị khét.
Dầu nóng b.ắ.n ra từ chảo làm tay tôi bị bỏng rộp.
Nhưng tôi lại không hề cảm thấy đau, tôi bình tĩnh mở vòi nước lạnh xả thẳng vào tay.
Nước lạnh thấu xương bị tắt đi, tôi được ôm vào một vòng tay ấm áp.
Robot đau lòng thoa thuốc mỡ lên tay tôi.
Ánh mắt nó khựng lại khi chạm vào vết sẹo đã lành hoàn toàn ở phía trên.
Giọng nó trở nên lạnh lùng: "Ai làm cậu bị thương?"
Nhìn đôi mắt giống hệt nhau đó, lòng tôi đau nhói.
"Không ai cả, tự tôi làm thôi." Môi tôi nở một nụ cười nhợt nhạt.
