Thương Ký Minh không để ý đến anh ấy.
Anh ấy đặt tay lên lưng ghế của tôi với một tư thế chiếm hữu đầy quyền lực.
Tôi thầm lặng ăn cơm, nhưng thực ra gần như bị tiếng tim đập của mình làm điếc.
Người thầm thương ngay bên cạnh, giọng nói dễ nghe như suối trong, từng câu từng chữ chảy vào tận xương tủy tôi.
Tôi dường như đã mất đi quyền kiểm soát cơ thể, mỗi lời anh ấy nói ra đều khiến tôi xao động.
"Em đỏ mặt cái gì?"
Thương Ký Minh một tay nới lỏng cà vạt nhìn sang. Ánh mắt anh ấy như có trọng lượng, không nặng. Ngược lại, còn nhẹ tựa lông hồng, gãi ngứa lòng người.
Trong khoảnh khắc, mảnh đất nứt nẻ khô cằn trong lòng tôi, như được tưới nhuần cam lộ, cỏ cây khô héo lập tức bừng lên sức sống.
Tôi nghĩ: Nếu trước đây tôi rung động vì mị lực nhân cách của anh ấy, thì giờ phút này tôi đã trở nên trần tục.
Tôi đã "thấy sắc nảy lòng tham" với anh ấy rồi.
