Thương Ký Minh mãi mười mấy phút sau mới quay lại.
Trên người còn thoang thoảng mùi t.h.u.ố.c lá cực nhạt, hòa lẫn với mùi nước hoa nam giới thoang thoảng, lặng lẽ chui vào khoang mũi.
Tôi không tự chủ được mà nghiêng đầu, chợt thấy anh ấy bật sáng màn hình điện thoại, dường như đang trả lời tin nhắn công việc.
Đúng vào khoảnh khắc đó, tôi nhìn thấy hình nền khóa màn hình của anh ấy—
Là tôi trong bộ đồ hầu gái.
"Phụt..."
Tôi bị một ngụm canh sặc lại, quay người ho sặc sụa.
Khẳng định rồi.
"Y" chính là Thương Ký Minh.
Thế giới này sao có thể nhỏ đến mức này?
"Anh khiến em không thoải mái sao?"
Thương Ký Minh đưa tay nhanh hơn Thương Mục, anh ấy vỗ lưng tôi, đưa khăn tay tới, hương thơm thoảng ra từ khăn khiến đầu óc tôi không tự chủ được mà rối loạn.
"Không... không có."
Tôi vội vàng đưa tay định nhận, nhưng anh ấy lại đột ngột rụt tay về, tự mình dùng khăn tay lau khóe môi cho tôi.
Đầu óc tôi ong ong, ngồi đơ trên ghế không dám nhúc nhích.
Cho đến khi Thương Mục kêu "Ây da" một tiếng, thân thể đang cứng đờ của tôi mới miễn cưỡng hoạt động được.
Anh ấy kinh ngạc như bị trúng tà: "Ký Minh, từ bao giờ mà anh lại chu đáo đến vậy?"
Thương Ký Minh đặt khăn xuống, tự nhiên đáp: "Mới học."
Tôi bị kẹp giữa hai người, cảm thấy như ngồi trên đống lửa.
