Hôm nay có lẽ không thích hợp để ra ngoài, chưa đi được vài bước, tôi đã gặp người mà kiếp này tôi không muốn gặp nhất.
"Lục Hữu Ngư."
Giọng của cha nuôi nghiện cờ b.ạ.c như tiếng gọi hồn, tôi theo bản năng lùi lại một bước.
Thương Mục vươn tay ôm lấy tôi, giọng nói lạnh nhạt: "Đừng gọi bừa, cậu ấy họ Thương."
Lục Khởi Nguyên chỉ vào tôi, rồi lại chỉ vào Thương Việt, nói với chúng tôi: "Mày là tao nuôi, mày là con ruột tao sinh, hai đứa đều phải đưa tiền phụng dưỡng cho tao."
Tôi siết chặt nắm tay, ngay cả đầu ngón tay cũng run rẩy.
Vừa nhìn thấy ông ta, tôi lại nhớ đến quá khứ thê thảm không chịu nổi của mình.
Bữa đói bữa no, còn bị chủ nợ dồn lên tận sân thượng. Nếu không phải có Thương Ký Minh, tôi đã không còn mạng trở về nhà này.
"Cút."
Nghe tôi nói chuyện với ông ta như vậy, Lục Khởi Nguyên vơ lấy chiếc cốc trên bàn ném tới: "Mày dám nói chuyện với bố mày như thế à?"
Tôi không né tránh, vì nếu tôi né, chiếc cốc sẽ trúng vào người anh cả.
Máu rỉ ra từ trán, che khuất tầm nhìn, tôi nghe thấy giọng nói càng thêm chói tai: "Về nhà rồi thì mày có bản lĩnh hơn nhỉ, sao, quên mất hồi trước phải bưng đĩa cho người ta sờ soạng còn phải cúi đầu khép nép à... Á!"
Ông ta còn chưa nói hết câu, Thương Việt đã tung một cú đá, cưỡi lên người ông ta, giơ nắm đ.ấ.m đánh vào mặt.
"Tao đờ mờ cha già khốn nạn!"
"Ông đây nhịn mày lâu rồi, người nhà họ Thương chúng tao là thứ mày muốn đánh là đánh sao?"
Tiếng kêu thảm thiết liên tục vang lên khiến đám đông vây xem không dám tiến lại gần.
Nhưng có một người rẽ đám đông, giật tôi ra khỏi vòng tay anh cả: "Tiểu Ngư, để tôi xem, bị thương ở đâu?"
"Đi, đến bệnh viện."
Thương Ký Minh giao lại mọi chuyện ở đây cho Thương Mục, kéo tôi đi ngay.
Thương Việt quay đầu lại nghe thấy tiếng còi cảnh sát, vung cú đ.ấ.m cuối cùng, đánh ngất hẳn người kia, còn tỏ vẻ lập công: "Anh cả, nhớ cứu em ra nhé."
"Dễ nói."
