"Ở đây ngoài em ra, còn ai tên Tiểu Ngư sao?"
Quả thực không có.
Tôi cố gắng giữ bình tĩnh: "Sao tự nhiên lại gọi em như vậy?"
"Xin lỗi, quen miệng rồi."
Vẻ mặt Thương Ký Minh không thể hiện bất kỳ cảm xúc nào, tôi không đoán được suy nghĩ của anh ấy, đành phải tiếp tục thăm dò:
"Quen miệng gì ạ?"
Thương Ký Minh cười một tiếng, "Tôi từng nuôi một con thú cưng vô lương tâm, nó cũng tên Tiểu Ngư, tôi nhớ nhầm rồi."
Anh ấy không cười thì thôi, vừa cười lại khiến lòng tôi sởn gai ốc, nhưng tôi vẫn phải cứng rắn hỏi: "Cá cũng có thể vô lương tâm sao?"
"Bỏ đi theo người khác, còn không tính là vô lương tâm?"
Cái này hoàn toàn là vu khống!
Tôi nào có bỏ đi theo người khác?
Rõ ràng là anh ấy không chịu câu tôi, đừng nói là câu, ngay cả thả một sợi dây xuống, không có lưỡi câu tôi cũng sẽ cắn cứng.
Thương Ký Minh dựa vào xe châm một điếu thuốc, làn khói mờ ảo làm lu mờ đường nét khuôn mặt tuấn tú của anh ấy, vẻ ngoài lười biếng cao quý, lúc này không giống như người nắm quyền quyết đoán.
Hương nhài hòa quyện với mùi hương trên người anh ấy càng làm tăng thêm vẻ hài hòa. Khi gió mang đến mùi hương dễ chịu này, tôi như bị ma xui quỷ khiến mà tiến thêm một bước về phía anh ấy.
Anh ấy nhận ra, cắn điếu thuốc cười: "Muốn hút?"
"Em không biết."
Thương Ký Minh đổi sang kẹp thuốc bằng hai ngón tay, búng tàn thuốc: "Không biết là đúng rồi."
"Thuốc lá không phải là thứ tốt." Anh ấy ngẩng đầu lên, lại trở về dáng vẻ anh hai nho nhã tốt bụng, mỉm cười:
"Tôi nói nhiều rồi, em về nghỉ sớm đi."
