Thương Ký Minh rụt tay lại, chuỗi vòng trên cổ tay anh ấy đung đưa khiến lòng tôi hoảng loạn: "Tiểu Ngư sau này dọn về nhà sống đi."
Tôi liên tục từ chối: "Không không không, em quen ở ký túc xá rồi."
Không phải không tin Thương Ký Minh, mà là tôi quá hiểu bản thân mình.
Ở chung dưới một mái nhà với người mình thích, tôi đâu phải là Phật sống thanh tâm quả dục. Hơn nữa, bây giờ như thế này đã rất tốt rồi.
Tôi không dám mong cầu tiến thêm một bước nữa.
Nhỡ đâu Thương Ký Minh xem tôi là biến thái mà đuổi đi, thì sẽ được không bù mất.
Sau khi tiệc gia đình kết thúc, Thương Ký Minh tự mình đưa tôi về trường, tôi co ro ở ghế phụ, giống như một con chim cút thành tinh.
Vừa ngẩng đầu lên, tôi đã thấy nụ cười của anh ấy trong gương chiếu hậu:
"Em rất sợ tôi sao?"
Đương nhiên không phải.
Là vì tôi không thể kiểm soát ánh mắt của mình, cứ muốn lén nhìn gương mặt anh ấy.
"Tôi không tệ như Thương Mục nói đâu."
"Không cần phải sợ tôi."
Anh ấy có tệ đấy.
Khi còn là Y, anh ấy thường yêu cầu tôi quỳ đối diện với gương, động đậy một chút là sẽ bị phạt thêm giờ.
Chỉ là cách nhau qua màn hình, Y sẽ không biết, mệnh lệnh anh ấy tùy tiện đưa ra lại khiến tôi hưng phấn không thể kiểm soát.
