Nửa tháng trước.
“Tiểu Chu, ngoan ngoãn đi cùng mấy đại gia uống vài ly thì tài nguyên chẳng phải sẽ tới sao, cứ mãi không chịu mở lòng như vậy, cậu còn muốn nổi tiếng nữa không?”
Chị Hồng, người quản lý, không ngừng dặn dò bên tai tôi.
Đây là buổi tiệc rượu mà chị ấy khó khăn lắm mới sắp xếp được.
Sẽ có vài vị đại gia thương trường đến, hy vọng tôi có thể nắm bắt cơ hội để giành được tài nguyên tốt.
Nhận thấy chỗ trống trong buổi tiệc, trong lòng tôi nghi hoặc, chưa kịp nghĩ nhiều thì đã có người gọi tôi qua.
Tôi vội cầm bình rượu rót, nặn ra nụ cười rồi đưa rượu.
Tay tôi bị nắm lấy, toàn thân tôi nổi da gà, nhân tiện đưa rượu đến môi người đó.
Đợi người đó uống xong, tôi nhanh chóng rót thêm hai ly.
“Tôi kính ngài.”
Nói rồi, tôi cầm một ly lên ngửa cổ uống cạn.
Lập tức cảm thấy đầu nặng hơn vài phần.
Trong mơ hồ, tôi nghe thấy cuộc trò chuyện giữa các đại gia:
“Tiểu Thẩm tổng bao giờ mới tới?”
“Nghe nói Thẩm tổng có ý định buông quyền, nên cậu ta bận rộn đến mức chúng ta uống say hết rồi mà vẫn chưa đến.”
“Đợi cậu ta đến, kiểu gì cũng phải chuốc cậu ta ba đến năm ly mới được.”
Uống hết ly này đến ly khác, ý thức tôi trở nên mơ hồ, tôi lấy cớ đi vệ sinh để rời khỏi phòng bao.
Khi tỉnh táo lại, tôi đang nằm trên một chiếc giường xa lạ, trong một căn phòng xa lạ.
Những vết bầm tím trên cơ thể cho tôi biết về sự hoang đường đã xảy ra đêm qua.
Trong đầu tôi hiện lên những mảnh ký ức vụn vỡ.
Khuôn mặt người đàn ông mơ hồ, nhưng giọng nói lại rõ ràng.
Tôi đứng dậy mặc quần áo bị vứt rải rác, nhanh chóng rời đi.
Trên đường về nhà, tôi nhận được điện thoại của chị Hồng, giọng nói hưng phấn truyền ra từ ống nghe:
“Có một kịch bản khá tốt mời cậu đóng nam thứ, với tính cách của cậu, ban đầu tôi không ôm nhiều hy vọng, không ngờ lại thành công thật.”
Chị ấy thao thao bất tuyệt, còn đầu óc tôi thì đầy ắp chuyện hoang đường đêm qua.
Hối hận vì đã đồng ý đến buổi tiệc rượu đó.
Nghĩ vậy, khóe môi tôi không khỏi nở một nụ cười cay đắng.
Tôi đi là vì nghĩ mình là đàn ông, chỉ là tiếp xúc cơ thể với đàn ông thôi, nhịn một chút là qua.
Ai ngờ lại xảy ra chuyện sau đó.
Tôi cố ý quên đi và tiếp tục quay trở lại cuộc sống bình lặng.
Hàng ngày đến đoàn phim quay phim, đi sớm về khuya.
Nhưng liệu tôi có thực sự quên được không?
Nếu quên được, tôi đã không nhiều lần giật mình tỉnh giấc vào đêm khuya.
