Khi cha mẹ Đông Văn tìm đến tôi, tôi vừa mới đi làm về.
Nhìn thoáng qua mẹ Đông đang rơm rớm nước mắt, tôi quay đầu lại nhìn cha mẹ đang dọn dẹp trong nhà.
“Dì, đi lối này.”
Tôi đặt giỏ tre xuống, dẫn mẹ Đông đi ra ngoài.
Lần gần nhất tôi gặp mẹ Đông là vào năm thứ ba đại học.
Sau khi phát hiện con trai mình đang yêu một người đàn ông, hai người đã vô cùng kinh hãi, lập tức tìm đến tôi khi tôi đang học ở trường.
Họ đã khuyên nhủ tôi bằng mọi lời lẽ tha thiết, trong lời nói đều là nỗi lo lắng cho tương lai của tôi và Đông Văn.
Tôi kiên định với lòng mình, dù hai người nói gì đi nữa cũng không muốn từ bỏ tình cảm với Đông Văn.
Ngay cả khi họ trở mặt, mắng chửi tôi, tôi vẫn kiên trì muốn ở bên Đông Văn.
Thế nhưng Đông Văn lại là người buông tay trước tiên.
Anh không cho tôi một chút thời gian chuẩn bị nào, chỉ để lại một tin nhắn rồi biến mất không dấu vết.
Tôi bị đả kích nặng nề, phải mất một thời gian rất dài mới thoát khỏi bóng đen của thất tình.
Tôi không ngờ câu chuyện của tôi và Đông Văn lại có phần tiếp theo.
Ở góc khuất, tôi nhìn thấy chiếc xe hơi màu đen của nhà Đông Văn.
Bánh xe đã đi qua một đoạn đường đất nên dính đầy bụi bẩn, trông rất dơ.
Nhà tôi nằm ở nơi hẻo lánh, ngoài đường đất ra, còn phải băng qua một ngọn núi.
Tôi không rõ họ tìm đến đây bằng cách nào, cũng không thể hiểu nổi cặp vợ chồng từng chán ghét tôi đến thế lại tìm tôi để làm gì.
Theo lý mà nói, họ đã khó khăn lắm mới thuyết phục được con trai mình quay lại con đường đúng đắn, đáng lẽ phải tránh mặt tôi, người tình đồng giới cũ, như tránh tà, mong cả đời không gặp mới phải.
Cha Đông thấy tôi xuất hiện, lập tức xách túi lớn túi nhỏ xuống xe.
“Tiểu Khâu lâu rồi không gặp, cháu đẹp trai quá chừng,” cha Đông đưa đồ trong tay cho tôi.
Các hộp quà lớn nhỏ được đóng gói tinh xảo, nhìn là biết đã tốn không ít tiền.
Tôi không nhận, cha Đông cũng không thấy ngại, cười ha hả đặt các hộp quà xuống chân tôi.
“Không phải đồ hiếm có gì, cháu đừng chê, cứ mang về cho người lớn dùng nhé.”
Họ thay đổi thái độ phản đối, ghét bỏ trước kia, hàn huyên như thể gặp lại người thân đã lâu không gặp.
“Tiểu Khâu,” mẹ Đông mắt đẫm lệ, “Lâu lắm không gặp, cháu vẫn như ngày xưa.”
Tôi cảnh giác né tránh bàn tay mẹ Đông định nắm lấy tay tôi.
“Xin hỏi có chuyện gì không ạ?” Tôi lạnh nhạt đáp.
“Thật ra là thế này…” mẹ Đông lau nước mắt, “Trước đây là do dì không đúng, nhưng bây giờ chúng tôi thật sự đã hết cách rồi…”
Nước mắt vừa lau đi lại trào ra.
“Vì tình cảm trước đây của cháu và Đông Văn, cháu có thể giúp dì chăm sóc Đông Văn một thời gian được không?”
“Hả?” Tôi không dám tin vào những gì mình vừa nghe.
“Không phải… hai bác rất phản đối cháu và Đông Văn sao?”
Mẹ Đông thở dài, hất cằm về phía cha Đông.
“Ông đỡ Tiểu Văn xuống đi.”
Nghe câu này, tim tôi đập nhanh hơn, bàn tay buông thõng bên hông cũng vô thức siết chặt.
Cửa xe mở ra, một thân hình quen thuộc xuất hiện trong tầm mắt.
Ba năm không gặp, Đông Văn trông đẹp trai hơn.
So với thời sinh viên có thêm chút trưởng thành, ngay cả vóc dáng cũng vạm vỡ hơn trước.
Nhưng mà...
Tôi cau mày nhìn biểu cảm hoàn toàn không hợp với khuôn mặt đẹp trai đó.
Sao lại cảm thấy anh hơi ngốc nghếch thế nhỉ?
