Lục Phỉ bị Tào Yến đuổi ra ngoài.
Trong phòng chỉ còn lại tôi và Tào Yến.
Tôi nhìn anh ta, lòng đầy nghi hoặc.
"Anh ta vừa nói là có ý gì?"
Tào Yến ngồi bên giường, bóc một quả quýt, nhét vào miệng tôi.
Nước quýt ngọt lịm tan ra trong khoang miệng.
Anh ta nhàn nhạt nói: "Không có gì, anh ta uống say, nói linh tinh đấy."
Tôi không tin.
Vẻ mặt Lục Phỉ lúc nãy, tỉnh táo lắm.
Tôi truy hỏi: "Cái gì gọi là để có được tôi, tốn không ít tâm tư?"
"Có phải anh đã sớm biết tôi không phải con ruột nhà họ Chu rồi không?"
Tay Tào Yến đang bóc quýt khựng lại.
Anh ta ngẩng đầu, nhìn vào mắt tôi.
Trong đó chứa đựng sự thâm trầm mà tôi không thể hiểu nổi.
Mãi một lúc sau, anh ta mới mở lời: "Phải."
Lòng tôi trùng xuống.
"Khi nào?"
"Rất lâu trước đây."
"Vậy tại sao anh không về sớm hơn?"
Nếu anh ta về sớm hơn, có phải tôi đã không cần mang danh "thiếu gia giả", sống trong lo sợ suốt bấy nhiêu năm không?
Tào Yến đặt quả quýt đã bóc xong vào đĩa, rồi nắm lấy tay tôi.
Lòng bàn tay anh ta rất ấm áp, khô ráo.
"Bởi vì, thời cơ chưa tới."
"Chu Hoài," anh ta nhìn tôi, nói từng chữ một, "tôi trở về, không phải vì cái nhà này."
"Tôi trở về, là vì cậu."
