Sau vài lần vượt ngục thất bại, tôi hoàn toàn chịu thua nằm bẹp.
Hủy diệt đi, mau lên.
Tối hôm đó, tôi đang ngủ ngon, đột nhiên cảm thấy trên người nặng trịch.
Tôi mơ mơ màng màng mở mắt ra, nhìn thấy khuôn mặt tuấn tú phóng đại của Tào Yến.
Trên người anh ta tỏa ra mùi thơm thoang thoảng sau khi tắm, cùng với luồng tin tức tố gỗ tuyết tùng bá đạo kia.
Tôi tỉnh táo ngay lập tức: "Anh làm gì thế?"
Một chân anh ta đè lên người tôi, giam chặt tôi không thể động đậy.
Trong bóng tối, đôi mắt anh ta sáng kinh người.
"Chu Hoài, hình như cậu quên mất điều gì đó?"
Tôi mặt mày ngơ ngác: "Quên gì cơ?"
Anh ta cúi người, thì thầm bên tai tôi: "Nụ hôn chúc ngủ ngon của tôi."
Tôi: "???"
Nhà ai mà trước khi ngủ còn cần nụ hôn chúc ngủ ngon chứ!
Lại còn là đàn ông!
Tôi lắc đầu nguầy nguậy: "Tôi quên rồi, tôi quên hết rồi!"
Tào Yến cười nhẹ một tiếng, bóp cằm tôi, buộc tôi phải ngẩng đầu lên.
"Không sao," anh ta chậm rãi nói, "tôi có thể giúp cậu nhớ lại một chút."
Sau đó, một nụ hôn ấm áp, rơi xuống môi tôi.
Không phải là chạm nhẹ qua loa, mà là mang tính xâm lược, cạy mở hàm răng tôi, công thành đoạt đất.
Tin tức tố gỗ tuyết tùng hoàn toàn bao bọc lấy tôi.
Đầu óc tôi trống rỗng, cơ thể vô thức mềm nhũn ra.
Nụ hôn này kéo dài rất lâu.
Cho đến khi tôi gần như nghẹt thở, anh ta mới buông tôi ra.
Anh ta l.i.ế.m môi tôi, nói với vẻ chưa thỏa mãn: "Nhớ chưa?"
"Sau này mỗi tối, đều phải có."
Tôi thở dốc, má nóng bừng.
Cái tên chó má này, quá giỏi rồi.
