Trong cơn mơ màng.
Đầu tôi va vào ghế da xe.
Lại được một bàn tay thon dài vững vàng đỡ lấy gáy.
Chuông kêu leng keng, làm tôi thấy ồn ào.
Không biết từ lúc nào đã bị anh ôm lên xe.
Bàn tay bóp eo tôi mang theo chút hung hăng trừng phạt.
Đau.
Mở mắt ra, cúi đầu nhìn.
Eo lắc lư dữ dội.
Lấm lem, hỗn loạn.
Cơ thể là vậy, đầu óc càng là vậy.
Ánh mắt Sầm Các lại kiêu ngạo, lạnh nhạt.
Lại là như thế này.
Cơn giận pha lẫn uất ức đột nhiên xông lên.
Không muốn cho anh chạm vào nữa.
Thở một hơi, không kiên nhẫn đẩy anh ra.
Nhắm mắt lầm bầm:
"Tôi hận anh, Sầm Các."
"Thật sự đấy."
Ghét anh nhìn tôi như vậy.
Hận anh không yêu tôi.
Tôi không nhìn thấy biểu cảm của anh.
Anh dường như nghe rõ.
Mọi động tác, dừng lại ngay khoảnh khắc đó.
.......
Tôi lại trở về nhà họ Sầm.
Khi tỉnh dậy, đầu vẫn còn hơi choáng.
"Tỉnh rồi à?"
Sầm Các ở bên cạnh rót một cốc nước, "Uống thuốc trước, có chỗ nào không thoải mái không?"
Eo không đau chân không mềm.
Mơ hồ nhớ rằng, anh chưa làm đến cuối.
Cổ họng khô khốc quen thuộc, chắc là lại bị rửa dạ dày rồi.
Giả vờ quân tử cái gì.
Đồ giả tạo.
Chậc, phiền phức.
Tôi bực bội quay mặt đi, không nhận đồ anh đưa, mà trực tiếp đưa tay ra.
Rút mạnh kim truyền dịch trên mu bàn tay mình.
Sau cơn đau nhói nhẹ, m.á.u lập tức rỉ ra.
Mí mắt Sầm Các giật mạnh.
Nhanh chóng lấy bông gòn ấn vào tay tôi, cầm máu.
Rồi gọi bác sĩ gia đình.
Lạnh giọng:
"Kiểm tra não cho cậu ta."
Không phải muốn trả thù tôi sao?
Bây giờ bày ra thái độ quan tâm cho ai xem?
"Tôi khỏe lắm!"
Tôi đập rơi thuốc và nước trong tay anh, vén chăn lên định đi.
Thì nghe thấy Sầm Các bất lực mở lời: "Em ngoan một chút, đợi cơ thể khỏe lại rồi hẵng nổi giận."
Tôi không nhịn được châm chọc anh: "Sầm Các, anh không phải anh trai tôi, tôi việc gì phải nghe lời anh!"
"Sao? Nuôi cơ thể khỏe rồi, để anh c.h.ị.c.h cho tiện à?"
Chữ cuối cùng vừa dứt, cả căn phòng chìm vào sự im lặng c.h.ế.t chóc.
Bác sĩ lặng lẽ lùi về phía cửa.
Tôi lại chỉ cảm thấy một cơn khoái cảm gần như kiệt sức.
Đã chịu đựng đủ rồi.
Anh tùy ý liếc nhìn thuốc vương vãi trên sàn và tấm thảm lộn xộn.
Ánh mắt lạnh lùng cau lại.
Đầu gối anh tách hai chân tôi ra.
"Không hợp tác, anh có thể dùng thuốc đặt hậu môn (tái) nhét từ phía sau vào."
?
Má tôi đỏ bừng: "Anh biến thái à?"
Đó là cách đối phó với trẻ con quậy phá mà.
"Ừ."
Mặt anh không biểu cảm gì.
Thành thạo cởi cúc áo ngủ của tôi.
Bác sĩ vẫn còn đứng ở cửa kìa.
Anh ta thật sự dám làm.
Tôi sốt ruột ấn tay anh lại, không tình nguyện chịu thua:
"Tôi ăn."
Anh buông tôi ra: "Ngoan, kiểm tra xong anh có chuyện muốn nói với em."
Xì.
Chẳng qua là muốn nhắc đến Trần Cẩm Xuyên thôi chứ gì.
