Trở lại biệt thự, người phụ nữ kia đã đi, cha Giang cũng không có ở đó.
Giang Trì ngồi trong phòng khách, trên bàn trà đặt thuốc dạ dày và một cốc nước ấm.
Lục Kiêu đưa tôi đến cửa đã bị vệ sĩ chặn lại, hắn chửi bới một lúc lâu bên ngoài mới rời đi.
Tôi đi tới, lấy thuốc uống.
"Tại sao anh lại giúp tôi?"
Giang Trì nhìn tôi, ánh mắt sâu thẳm:
"Cậu là tài sản cá nhân của tôi. Tôi muốn xử lý thế nào là việc của tôi, không đến lượt người khác chỉ trỏ. Kể cả cha tôi cũng không được."
Tôi thở dài, ngồi xuống.
"Giang Trì, chúng ta nói chuyện đi."
"Nói chuyện gì?"
"Nói về việc khi nào thì cái mối quan hệ cộng sinh biến thái này kết thúc."
Giang Trì đặt sách xuống, nghiêng người về phía trước, tạo cảm giác áp bức:
"Kết thúc? Đời này không thể nào. Trừ khi tôi chết, hoặc cậu chết.
"Lục Kiêu và Thẩm Uyên cũng sẽ không buông tha cậu. Thay vì bị họ xé thành từng mảnh, chi bằng ngoan ngoãn ở trong vòng tròn tôi vẽ ra cho cậu."
Tôi hỏi thẳng: "Thích tôi à?"
Giang Trì ngây người, kinh ngạc một thoáng, rồi mím môi.
"Ừ."
Mối khúc mắc trong lòng tôi bỗng chốc được giải tỏa.
"Vậy tôi hiểu rồi."
Cả ba người này, đều thích tôi.
