THIẾU GIA GIẢ MUỐN BỎ ĐI NHƯNG LẠI BỊ CÁC ANH GIỚI NHÀ GIÀU CHẶN ĐƯỜNG

Chương 23

Mười phút sau.

Trên chiếc giường lớn trong phòng ngủ của tôi.

Tôi nằm dang tay chân hình chữ "Đại" ở giữa, sống không còn gì luyến tiếc.

Bên trái là Lục Kiêu, bên phải là Thẩm Uyên, còn Giang Trì... Giang Trì lại mang một chiếc ghế đến ngồi bên đầu giường, tay cầm một quyển sách, trông như một cai ngục của trại giam.

Lục Kiêu rất bất mãn: "Giang Trì, anh có ý gì? Nửa đêm nhìn trộm chúng tôi à?"

Giang Trì lật một trang sách:

"Đề phòng trộm. Nhà có hai người ngoài, tôi không yên tâm."

Thẩm Uyên nằm nghiêng, một tay chống đầu, nhìn tôi:

"Tiểu Ninh, ngủ được không?"

Tôi nhắm mắt: "Ngủ rồi."

Thẩm Uyên cười nhẹ, ngón tay lại bắt đầu không yên phận, vẽ vòng tròn trên cánh tay tôi.

"Nói dối, lông mi vẫn còn động."

Lục Kiêu đạp một cước, cách chân tôi mà đá vào cẳng chân Thẩm Uyên.

"Đừng có động tay động chân, đó là vị trí của tôi."

Thẩm Uyên rụt tay lại, xoa xoa chân: "Lục thiếu, chân dài thì ghê gớm à?"

Lục Kiêu: "Đúng là ghê gớm đấy, không như vài người, chân ngắn tâm đen."

Tôi kẹp ở giữa, nghe bọn họ cãi nhau trẻ con, lại cảm thấy buồn ngủ.

Có lẽ là đã quen với việc bị hành hạ suốt nửa năm nay.

Sự ồn ào này ngược lại trở thành một loại tiếng ồn trắng.

Trong cơn mơ màng, tôi cảm thấy có người đắp lại chăn cho tôi.

Động tác rất nhẹ nhàng.

Rồi một tiếng thở dài cực khẽ.

"Sao lại vô tâm vô phế đến mức này..."

Không biết là ai nói.

Ngay sau đó, tôi cảm thấy trán bị chạm nhẹ, ấm áp, hơi ẩm ướt.

Rồi đến má, bị người khác bóp nhẹ.

Cuối cùng, một bàn tay che lên mắt tôi, che đi ánh đèn ngủ yếu ớt.

"Ngủ đi." Giọng Giang Trì.

 

back top