Vì lời đe dọa đó, hai ngày tiếp theo tôi ngoan ngoãn đến lạ thường.
Giang Trì mang cơm, tôi ăn.
Giang Trì bảo tôi rửa bát, tôi rửa.
Thậm chí buổi tối hắn còn mang máy tính vào phòng tôi làm việc, tôi cũng không đuổi, tự mình xem những bộ phim đã được tải sẵn trong máy tính bảng không có mạng kia.
À, toàn là phim gay.
Lại còn là loại kể về thanh mai trúc mã nữa chứ.
Sự hòa hợp quái dị này kéo dài đến tận ngày diễn ra buổi tiệc.
Giang Trì tìm cho tôi một bộ vest trắng.
Tôi mặc vào, hắn đứng trước gương giúp tôi thắt cà vạt.
Ngón tay hắn khéo léo thắt một nút, rồi siết chặt, làm tôi hơi khó thở.
"Lỏng ra chút?" Hắn hỏi, nhưng tay không động.
Tôi lườm nguýt: "Anh muốn siết c.h.ế.t tôi thì nói thẳng đi."
Giang Trì mới nới lỏng ra một chút, vỗ vỗ mặt tôi.
"Nhớ lời tôi nói."
"Biết rồi..."
