THIẾU GIA GIẢ ĐƯỢC THIẾU GIA THẬT SỦNG TRONG LÒNG BÀN TAY

Chương 7

Thẩm Mộng An không trả lời, một tay thao tác điện thoại, lại gọi thêm một phần gà dừa mang đi.

Không ngẩng đầu lên mà nói:

“Đưa chìa khóa cho tôi, mai tôi đi đánh thêm một bộ, lần sau không cần phiền em mở cửa nữa.”

Tim tôi thắt lại, kéo gối ôm, ôm chặt trước n.g.ự.c trong lo lắng.

“Chìa khóa?”

“Tối qua anh không về là vì không có chìa khóa sao?”

Thẩm Mộng An nhấc mí mắt lên, “Em muốn tôi về à?”

Tôi đột nhiên không biết nên nói gì.

Giận quá hóa thẹn đá anh một cước, chạy xuống sofa.

Lấy ra một chùm chìa khóa từ miệng tượng điêu khắc ở tiền sảnh, ném vào lòng Thẩm Mộng An.

“Đánh xong thì trả lại nhanh, tôi còn phải đi chơi nữa.”

Thẩm Mộng An như khúc gỗ nhìn sâu vào miệng tượng, rồi cất chìa khóa vào cặp công văn.

Đợi đến khi đồ ăn ngoài được giao đến.

Tôi chọc chọc vào miếng thịt gà khó ăn như đã c.h.ế.t ba năm, lúc này mới có thời gian hỏi:

“Tay anh bị làm sao thế?”

Thẩm Mộng An: “Không có gì, vài ngày nữa là khỏi.”

“Chậc, tôi có hỏi anh khi nào khỏi đâu.”

“Bị xe đ.â.m khi đi ra ngoài.”

Tôi nhớ lại cảnh tượng đó, hít vào một hơi lạnh.

“Có đau không?”

Thẩm Mộng An sững lại, trả lời: “Cũng ổn, quen rồi.”

Quen rồi?

Thế nào gọi là quen rồi?

Anh ấy về nhà họ Thẩm cũng được mấy năm rồi, chẳng lẽ còn có người bắt nạt anh sao?

Nhưng tôi chưa kịp hỏi, đã bị nhét đầy một miệng rau xanh.

Khó ăn c.h.ế.t đi được.

Tôi nhăn mày muốn nhổ ra, chẳng còn tâm trí mà hỏi gì nữa.

 

 

back top