Sáng hôm sau.
Thẩm Mộng An thuê một công ty trang trí chuyên nghiệp.
Vừa thức dậy, tôi đã thấy một đám người như đàn kiến lăng xăng dọn đồ đạc ra ngoài.
Phòng thay đồ—dọn.
Phòng chơi game—dọn.
Phòng ngủ—dọn.
Ngay cả nồi niêu xoong chảo tôi quen dùng, cũng dọn đi hết.
Tôi khoanh tay đứng ngây người ở cửa.
“Thẩm Mộng An, anh chuẩn bị từ sớm rồi phải không? Hành động nhanh chóng như vậy.”
Thẩm Mộng An đặt máy tính xuống, xoa xoa khóe mắt rồi đi về phía tôi.
“Không phải em nói sao? Dọn đi trước khi bố mẹ về.”
Tôi: “Nhưng thế này hơi bị gấp đấy, ít nhất cũng phải để tôi dọn dẹp chút chứ.”
Giọng anh lạnh nhạt: “Việc chuyên nghiệp cứ giao cho người chuyên nghiệp làm.”
Không hiểu sao, tôi luôn cảm thấy có gì đó kỳ quái.
Thẩm Mộng An chưa bao giờ là người thiếu kiên nhẫn.
Ít nhất cũng phải đợi tôi dậy và dọn dẹp một chút chứ.
Tôi nghiêng đầu nhìn anh một cái.
Anh nhíu mày, ngón tay lướt nhanh trên màn hình điện thoại.
Là công ty rất bận sao?
“Nếu anh có việc, không cần phải đi cùng tôi đâu.”
Thẩm Mộng An chấm hai cái cuối cùng trên màn hình, ngẩng đầu nhìn tôi.
“Đi cùng em là việc quan trọng nhất.”
Giọng anh bình thản, vẻ mặt hờ hững.
Nhưng câu nói thốt ra lại khiến lòng tôi thót lại.
Có lẽ vốn không có gì, nhưng Hệ thống lại điên cuồng nhắc nhở trong đầu tôi:
【Uầy uầy~ việc quan trọng nhất~】
【Cậu nói xem anh ta có tư tâm không?】
“Nhà mới chỉ có hai người các cậu, có phải sẽ tiện hơn cho việc m.ô.n.g nở hoa không?”
“Chậc, sao vẫn không thấy giá trị thiện cảm, đợi tôi về nhất định phải khiếu nại với Hệ thống Chủ.”
“Tuần sau là sinh nhật 22 tuổi rồi, cố gắng hạ gục anh ta trước đó được không? Tôi cũng còn phải về giao việc nữa.”
Mặt tôi đỏ bừng, vội vàng tránh đi ánh mắt.
