“Đại thiếu gia!” Khi dì Vương đột nhiên xông ra, tôi đã có linh cảm không hay.
Tôi nhanh chóng mở mắt, nhăn nhó làm ký hiệu với dì.
Dì Vương nghiêng đầu, coi như không nhìn thấy, thản nhiên mách tội Thẩm Mộng An.
“Tiểu thiếu gia hôm nay cả ngày không ăn uống gì, còn đập vỡ ba cái bát.”
Bàn tay dán trên thịt m.ô.n.g siết chặt lại.
Đau đến mức tôi hít vào một hơi lạnh.
“Tôi không đói mà. Không muốn ăn mà cứ ép tôi ăn, chẳng lẽ người ta không được tức giận sao?”
Có lẽ vì được nuông chiều từ nhỏ trong gia đình giàu có.
Tôi rất kén ăn.
Đồ lạnh không ăn, đồ dầu mỡ không ăn, bày biện không đẹp không ăn, tâm trạng không tốt không ăn…
Có người tận hưởng ẩm thực, có người thấy đồ ăn là thấy mệt mỏi.
Tôi thuộc loại thứ hai.
Mặc dù sống trong gia đình giàu có, nhưng vì suy dinh dưỡng mà phải vào bệnh viện không ít lần.
Sau vài lần cùng tôi đi truyền nước, Thẩm Mộng An đã theo dõi sát sao tình hình ăn uống của tôi.
Dì Vương mách xong thì lắc lư đầu bỏ đi.
Chỉ còn lại một mình tôi, treo trên người Thẩm Mộng An.
Giống như một con thuyền nhỏ giữa gió bão, đối mặt với cơn thịnh nộ của anh.
Thẩm Mộng An luôn ít lời.
Nhưng cánh tay anh ngấm ngầm dùng lực.
Anh bước nhanh vào phòng, rầm một tiếng, quăng tôi lên giường.
Tôi giãy giụa cố gắng chạy trốn.
Nhưng hai tay bị người ta túm lấy, ghì chặt xuống giường.
“Này! Anh đừng có tụt quần tôi.”
“Mai tôi nhất định ngoan ngoãn ăn cơm.”
“A, tôi mệt quá, tôi buồn ngủ quá, thả tôi đi ngủ đi.”
“Thẩm Mộng An, tôi là em trai anh! Không phải con trai anh!!!”
Anh mặc kệ.
Lật người tôi lại, đè sấp lên đùi anh.
Một bàn tay kiềm chặt eo tôi, lòng bàn tay chát chúa giáng xuống.
Đánh cho tôi choáng váng cả đầu óc.
Trước khi về nhà họ Thẩm, Thẩm Mộng An từng làm công việc nặng nhọc.
Có thể vác ba bao xi măng trên vai, khi ra tay, quả thực như muốn đánh c.h.ế.t người ta.
Hơn nữa anh lại có tay đoạn chưởng bẩm sinh.
Lòng bàn tay thô ráp, rắn chắc.
Một cú đánh xuống, thịt m.ô.n.g rung mạnh.
Nửa thân dưới tê dại.
Lúc đầu tôi cầu xin, nịnh nọt.
Bị đánh đau quá, tôi liền chửi rủa, cắn xé.
Để lại một vòng dấu răng ướt át bên ngoài đùi anh.
“Anh… anh trai, anh trai tốt. Em biết lỗi rồi, lần sau em nhất định ăn cơm ngon lành, tha cho em đi.”
“Anh trai, em ngoan lắm, anh tha cho em đi.”
…
“Thẩm Mộng An! Anh muốn c.h.ế.t à!”
“Tôi sẽ g.i.ế.c anh, tôi thật sự sẽ g.i.ế.c anh!”
“#¥%#¥ đợi bố mẹ về anh sẽ tiêu rồi, anh tiêu rồi!!!”
“Thẩm Mộng An! Anh chính là thấy tôi không phải con ruột nên cố ý bắt nạt tôi!!”
Mông tôi đỏ bừng.
Tôi nhăn nhó mặt mũi nằm vật ra giường, khóc đến nỗi gối ướt đẫm.
Tôi trợn mắt nhìn Thẩm Mộng An và nguyền rủa:
“Dám đánh tôi, anh tiêu rồi, anh thực sự tiêu rồi.”
“Đợi bố mẹ về, tôi sẽ bảo họ đuổi anh ra khỏi nhà họ Thẩm.”
“Thẩm Mộng An, đồ chó má.”
“Hừ… Chưa từng có ai dám đánh m.ô.n.g tôi, tôi sẽ làm thịt anh!!!”
