THIẾU GIA GIẢ ĐƯỢC THIẾU GIA THẬT SỦNG TRONG LÒNG BÀN TAY

Chương 13

“Anh…”

“Thẩm Mộng An…”

Anh ghì tôi vào tường, tay phải siết chặt cổ tôi.

Đôi mắt đỏ ngầu như máu.

Giống như một quái vật g.i.ế.c người khát m.á.u nào đó.

Đầu ngón tay cũng lún sâu vào da thịt.

So với đau đớn, thì nghẹt thở nhiều hơn.

Rất nhanh, tầm nhìn trước mắt trở nên mờ ảo.

Nghe nói, thời gian thiếu oxy vượt quá bốn phút, sẽ gây tổn thương không thể hồi phục cho não.

Tôi vốn đã không thông minh, nếu não cũng bị tổn thương, không biết sẽ trở nên ngu ngốc đến mức nào.

Không hiểu vì sao.

Cho đến lúc này, tôi vẫn ôm một tia may mắn ngây thơ.

Thẩm Mộng An không thể thực sự g.i.ế.c tôi.

Thời gian trôi qua từng giây.

Mỗi giây đều dài đằng đẵng vô cùng.

Không biết đã qua bao lâu, cuối cùng anh cũng buông tay.

Tôi mất hết sức lực trượt xuống đất, ho sặc sụa.

Cứ như muốn tống hết lá phổi ra ngoài mới cam lòng.

Vừa bước vào cửa, Thẩm Mộng An đã tùy tiện lấy một chiếc cà vạt từ hộp quà tôi tặng.

Trói chặt hai tay tôi lại.

Lúc này, tôi mới nhìn rõ, chiếc cà vạt này là màu hồng phấn.

Khi mua nó, tôi tưởng tượng màu sắc hồng tươi này khoác lên người Thẩm Mộng An sẽ thú vị đến nhường nào.

Ai ngờ, lại là gậy ông đập lưng ông.

Nhưng, khuôn mặt Thẩm Mộng An lại hồng lên.

Anh cong lưng.

Cúi đầu sâu xuống.

Nhưng vẫn có thể thấy một mảng đỏ ửng trên má.

Mãi lâu sau, tôi mới hoãn lại từ cơn ho gấp gáp.

Họng đa phần đã sưng tấy, hơi thở như phong cầm rách, hừng hực đưa không khí lạnh đau rát vào phổi.

Tôi dựa vào cửa, lại cảm thấy có chút yên tâm.

Giống như ngày thường, dựa vào vai Thẩm Mộng An để ngủ, yên tâm như thế.

Có lẽ là đã xác định anh ta sẽ không g.i.ế.c tôi.

Tôi lấy hết can đảm ngẩng đầu nhìn anh, hỏi:

“Tại sao lại ghét tôi?”

Thẩm Mộng An cúi đầu đối diện với tôi.

Đôi mắt đỏ như thế, tôi chưa từng thấy trên người anh.

Cảm giác như… anh đã sống lại.

Đúng vậy, sống lại.

Thẩm Mộng An trước đây làm gì cũng hờ hững, như một người máy đã được lập trình sẵn, phải là người rất thân cận mới có thể nhìn ra cảm xúc.

Nhưng lúc này, cơn thịnh nộ của anh lại sống động đến thế.

Nhớ đến chút sống động ít ỏi đó lại là để hận tôi, trong lòng tôi lại sinh ra một cảm xúc khác lạ.

“Ghét em?”

“Không.”

“Tôi hận em.”

Khoảnh khắc câu nói đó thốt ra, anh liền mất hết sức lực.

Thở dài một hơi, lại nhìn tôi một cái.

Lúc anh kéo cửa phòng đi ra, tôi vẫn còn ngây ngốc một chút.

Kẹt khuỷu tay ở khe cửa, nhìn về phía anh:

“Anh cứ thế mà đi à?”

“Thế thì sao?”

“Ít nhất cũng phải tháo dây trói tay cho tôi chứ.”

“Cút ngay!” Anh dùng sức kéo cửa, “Không cần tay nữa, tôi có thể giúp em chặt.”

Tôi vốn sợ anh.

Lúc này chỉ có thể ngượng ngùng rụt vào.

“Thế tôi đi tiểu thì sao?”

Rầm—

Cửa phòng đóng lại, giọng anh mờ ảo như được ngăn cách bởi một lớp sương mù:

“Tiểu ra sàn.”

 

 

back top