THIẾU GIA GIẢ ĐƯỢC THIẾU GIA THẬT SỦNG TRONG LÒNG BÀN TAY

Chương 10

“Anh…”

Tôi căng thẳng co ro trong góc, cố tỏ ra bình tĩnh.

Nhưng vẻ sợ hãi trên mặt lại rực rỡ như mặt trời bảy tám giờ sáng.

Thẩm Mộng An nhìn tôi, trên mặt không có biểu cảm gì.

Nhưng tôi lại toát mồ hôi lạnh một cách khó hiểu.

Cho đến lúc này tôi mới phát hiện, ánh mắt của Thẩm Mộng An lạnh lùng đến đáng sợ.

Mẹ tôi có chút dòng m.á.u nước ngoài, hồi trẻ mắt có màu xanh lục nhạt.

Thẩm Mộng An thừa hưởng tất cả ưu điểm của cả bố và mẹ.

Cao 1m90, vai rộng eo thon, ngũ quan lập thể sắc nét, gò lông mày sâu, đôi mắt dưới ánh đèn hiện lên màu xanh lục đậm.

Ngày thường là một cảnh đẹp, nhưng lúc này lại cảm thấy giống như một con sói bệnh hoạn.

Hoặc là một con rắn độc âm lãnh.

Rõ ràng không khác gì ngày thường.

Nhưng tôi vẫn sợ.

Hệ thống cũng sợ.

Cuối cùng bỏ lại một câu “tự cầu đa phúc”, rồi biến mất không thấy đâu.

Tôi cố gắng nuốt nước bọt, run rẩy nói:

“Sinh nhật vui vẻ.”

 

 

back top