THIẾU GIA ĂN CHƠI KHÉT TIẾNG BỊ ÉP ĐÍNH HÔN VỚI CON CẢ CỔ HỦ, VÔ VỊ

Chương 7

Chiếc xe rời khỏi khu vực đồi núi, hòa vào dòng xe cộ ổn định của thành phố.

Những lời bẩn thỉu của Hứa Giang vẫn văng vẳng trong đầu tôi.

Tay tôi nắm chặt vô lăng, lòng khó chịu, không nhịn được mở lời, giọng nói mềm đi vài phần so với thường ngày: “Cái đó… Vệ Tinh Ngôn, thằng cháu Hứa Giang đó chỉ là một con ch.ó điên cắn lung tung, anh đừng để bất cứ lời nào của hắn vào tai, không đáng đâu!”

Tôi ngừng lại, nhớ đến cú ra tay tàn nhẫn của mình vừa nãy, lại có chút chột dạ bổ sung, giọng nói càng ngày càng nhỏ: “Với lại… tôi, tôi cũng không cố ý đánh mạnh như thế đâu… chỉ là nhất thời không kiềm chế được…”

“Nói gì thì nói.” Tôi không nhịn được nâng cao giọng, như để thuyết phục chính mình, “Bình thường Hứa Giang cũng gây không ít chuyện thất đức, tôi đây là thay trời hành đạo!”

Lúc này, Vệ Tinh Ngôn từ từ quay đầu nhìn tôi.

Hắn lặng lẽ nhìn tôi vài giây, nhìn đến mức vành tai tôi hơi nóng lên, mới khẽ mở lời, giọng điệu bình thản: “Tôi biết.”

“Cậu không phải là bốc đồng. Cậu ra tay là vì hắn sỉ nhục tôi.”

Tôi theo bản năng quay đầu nhìn hắn.

Ánh đèn giao thông lướt qua khuôn mặt góc cạnh của hắn, đổ bóng sáng tối lên mắt hắn.

Ánh mắt hắn tĩnh lặng, nhưng lại khiến tôi hoang mang hơn bất kỳ lời nói nào.

“Làm tốt lắm.” Hắn khẽ bổ sung.

Tôi đột ngột quay đầu lại, ngón tay vô thức siết chặt vô lăng.

Gã này bị làm sao vậy?

Tại sao hắn lại không hành động theo lẽ thường?

Cái cảm giác bị nhìn thấu, rồi lại được dung túng này, còn khiến người ta bối rối hơn cả việc bị mắng một trận.

 

back top