THIẾU GIA ĂN CHƠI KHÉT TIẾNG BỊ ÉP ĐÍNH HÔN VỚI CON CẢ CỔ HỦ, VÔ VỊ

Chương 3

Tôi tựa vào ghế sau xe.

Thôi vậy, cứ để ông già ra tay giúp nhà họ Vệ vượt qua cửa ải này trước đã.

Đợi sóng yên biển lặng rồi tôi hủy hôn cũng không muộn. Dù sao cũng không thể trơ mắt nhìn cả nhà già yếu bệnh tật của họ bị người ta nuốt chửng.

Trong lòng đã quyết định, chiếc xe đã chạy vào dinh thự nhà họ Tạ đang sáng đèn.

Quản gia vừa mở cửa, tôi đã cất giọng đầy khí thế gọi vào trong: “Ba, mẹ! Đằng nào cũng kết hôn rồi, hai người nhớ đưa sính lễ hậu hĩnh một chút, đừng để người ta nói nhà họ Tạ mình keo kiệt!”

Vừa thay giày, tôi vừa bổ sung một cách tự nhiên: “À, đúng rồi. Gần đây anh cả chẳng phải có một dự án ngon ăn chắc chắn thắng lớn sao? Nhớ chia cho nhà họ Vệ một phần, coi như là quà gặp mặt.”

Nói xong, tôi mới ngước mắt nhìn về phía phòng khách.

Khoảnh khắc tiếp theo, cả người tôi cứng đờ tại chỗ.

Người đang ngồi trên sofa nhà tôi, mặc áo sơ mi trắng phẳng phiu, lặng lẽ nhìn tôi – không phải Vệ Tinh Ngôn thì là ai?

“Thằng ranh con! Còn biết đường về cơ à!” Tiếng mắng đầy khí thế của ba tôi truyền đến trước, ngay sau đó, anh cả tôi lười biếng nhấc đầu lên khỏi tờ báo, đẩy gọng kính vàng, khóe môi cong lên nụ cười khoái chí vì được xem kịch hay.

“Ôi chao, mặt trời mọc đằng Tây à? Thiếu gia nhà ta lại biết đấu tranh lợi ích cho nhà vị hôn phu rồi cơ đấy? Mấy lời vừa rồi, anh đây đã ghi âm lại hết rồi nhé.”

Còn Vệ Tinh Ngôn, người đàn ông được đồn là cổ hủ vô vị kia, lúc này lại hơi ngả người vào sofa, giữa đôi mày dường như còn vương vấn một tia cười mờ nhạt chưa kịp thu lại, đang lặng lẽ nhìn tôi.

Mẹ tôi cười vui vẻ nhất, giọng điệu đầy vẻ đắc ý: “Tinh Ngôn xem, mẹ đã bảo Quân Ngôn nhà mình là người biết thương yêu mà, mới đó đã biết ‘khuỷu tay hướng ra ngoài’ rồi.”

 

back top