Vừa nói tôi vừa cố gắng gỡ tay trên cổ ra.
Lâu Xuân Dao nắm hờ.
Nhưng tôi không tài nào gỡ được.
Tôi hoảng loạn giải thích: "Tôi chỉ là một phục vụ, tôi thấy anh say rồi, tốt bụng đỡ anh lên lầu. Tôi làm sai gì rồi? Anh vừa lên đã bóp cổ tôi muốn bóp c.h.ế.t tôi! Còn có thiên lý không!"
Kèm theo lời nói tuyệt vọng tôi còn rơi vài giọt nước mắt.
Diễn xuất chân thật.
Đáng tiếc Lâu Xuân Dao không hề lay động.
Ngón cái khẽ vuốt ve yết hầu của tôi, tôi ngứa ngáy run rẩy muốn né tránh.
Bị Lâu Xuân Dao đang quỳ trên người tôi giữ chặt cơ thể.
"Thật sao, phục vụ bình thường?"
Tôi gật đầu: "Thật mà, anh nhìn đồng phục trên người tôi đi!"
Lâu Xuân Dao nhìn, sắc mặt thay đổi, lông mày khẽ giật, như đang kiềm nén điều gì, lời nói thốt ra từ kẽ răng.
"Ai cho cậu mặc thế này?"
Chưa đợi tôi trả lời, anh ta đã đưa tay tháo đai đeo chân của tôi.
Tiếng "cạch" đứt lìa không chỉ là khóa cài, mà còn là tư duy của tôi.
Tôi chợt nhận ra hình như mình nên chạy.
Không kịp suy nghĩ về sự bất thường của Lâu Xuân Dao, tôi há miệng định gọi Hệ thống chính.
Lâu Xuân Dao như thần tiên biết trước, đưa tay bịt miệng tôi.
Trong tiếng "ưm ưm" của tôi, anh ta móc ra một lọ thuốc, một tay mở nắp, đổ vào miệng.
Sau đó bóp cổ tôi hôn xuống.
Tất cả xảy ra quá đột ngột, vật thể lạ bị đẩy vào cổ họng.
Tôi căng thẳng "ực" một tiếng nuốt xuống.
Hậu quả là cơ thể mềm nhũn, hai mắt nhắm nghiền mất đi ý thức.
Trước khi mất ý thức tôi đã nổi cơn thịnh nộ vô dụng.
Thuốc này có độc!
Tỉnh lại lần nữa là trong một căn phòng tối đen.
Đầu tôi đau như búa bổ ngồi dậy.
Sự không biết chính là chất xúc tác tốt nhất cho nỗi sợ hãi.
Vô số vụ án g.i.ế.c người ùa vào đầu tôi.
Tôi sợ đến nỗi răng va vào nhau run rẩy.
Tôi c.h.ế.t rồi thì tiền của tôi làm sao đây.
Tôi là trẻ mồ côi, được cục Hệ thống nuôi dưỡng từ nhỏ.
Cũng không có người thân không có con cháu.
Đến cuối cùng số tiền đó chẳng phải sẽ rơi vào tay Chủ thần sao.
Tôi càng nghĩ càng đau lòng, hận đến ôm đầu khóc lớn một trận.
Buồn thì buồn, tôi vẫn dựng tai cảnh giác xung quanh.
Kết quả nghe thấy một tiếng thở khác.
Ngay sau đó giọng Lâu Xuân Dao mà hóa thành tro tôi cũng nhận ra vang lên:
"Cậu là ai?"
Tôi tức đến nghiến răng, nhưng vẫn ngoan cố cãi chày cãi cối, chỉ nói mình là phục vụ vô tội.
Bị khách hàng đen đủi thèm muốn giam vào nơi không thấy ánh mặt trời.
Lâu Xuân Dao bị tôi khóc đến mất kiên nhẫn, không biết từ lúc nào đã đi đến trước mặt, một tay bóp cằm tôi.
Đầu ngón tay xoa nắn môi tôi.
"Khóc gì, bây giờ chưa phải lúc cậu rơi lệ."
Tôi khóc lớn hơn: "Anh bắt cóc tôi thì thôi đi, còn uy h.i.ế.p tôi, điều này cũng tạm đi, anh còn bỏ thuốc tôi, tôi muốn kiện anh!"
"Im lặng."
Lâu Xuân Dao lạnh giọng.
Tôi im lặng, vì lưỡi tôi đang bị đe dọa.
Lâu Xuân Dao ngồi xuống bên cạnh tôi, cảm xúc thay đổi rất nhanh: "Không thừa nhận? Được thôi, cậu biết tôi bỏ thuốc gì cho cậu không?"
Tôi thành thật lắc đầu, lưỡi không dám hành động bừa bãi.
Anh ta rất hài lòng với sự biết điều của tôi, khoảng cách rất gần.
Hơi thở phả ra khi nói chuyện phả vào mi mắt tôi.
Nhột nhột.
Nhưng tôi không tránh được.
Tên biến thái này ôm tôi vào lòng, xoa nắn mặt và tai tôi như vuốt ve mèo.
Lâu Xuân Dao tâm trạng ung dung chuyển sang vui vẻ, ghé sát vào tôi tốt bụng giải thích: "Là thuốc tôi đổi bằng điểm tích lũy trong thế giới nhiệm vụ trước, chỉ cần cậu nói dối sẽ bị trừng phạt."
Tôi trợn mắt kẹp chặt hai chân, giọng run rẩy: "Trừng... trừng phạt gì?"
"Cậu nói xem?" Lâu Xuân Dao cười vui vẻ, ghé vào tai tôi, giọng nói hạ thấp, lộ ra sự thân mật và mập mờ như tình nhân quấn quýt: "Đương nhiên là hình phạt khiến người ta không thể ngừng lại rồi."
Tôi càng sợ hơn, hóa ra là xuân dược!
Lâu Xuân Dao bóp eo tôi, hỏi câu hỏi đầu tiên: "Cậu rốt cuộc là ai?"
Mắt tôi đỏ hoe ngấn lệ, nghiêm túc trả lời: "Tôi là người."
Lâu Xuân Dao im lặng, hơi thở nặng nề.
Anh ta bóp mạnh tôi một cái, hỏi câu hỏi thứ hai.
"Có phải hệ thống không?"
Tôi đâu dám trả lời là phải, tôi lắc đầu, cứng cổ thách thức dược tính.
Rồi sau đó...
Ý thức tôi mơ hồ, khó chịu quấn lấy Lâu Xuân Dao, ngồi trên đùi anh ta như yêu quái nước, khóc lóc vặn vẹo.
Lâu Xuân Dao rất kiên nhẫn làm một người phục vụ đạt chuẩn.
Tôi hài lòng cắn vào vai anh ta, khi sắp bay lên trời thì bị kẹt lại.
"Anh buông ra! A!"
Lâu Xuân Dao không buông, chỉ hỏi: "Có phải hệ thống không?"
Mũi tên đã lắp vào dây cung không thể không bắn.
Tôi nắm tay anh ta gật đầu: "Phải, tôi là hệ thống 540 của anh, anh mau nhúc nhích đi!"
Lâu Xuân Dao hài lòng.
