Nhìn người trong gương, cả người tôi choáng váng.
Giây trước tôi còn đang xem hài kịch trong không gian hệ thống.
Giây sau đã xuyên đến thế giới nhiệm vụ.
Tôi ngơ ngác đánh giá căn phòng.
Một căn nhà thuê không lớn không nhỏ, đồ đạc cũ kỹ, bụi bặm rất nhiều.
Tôi sụp đổ.
"A a a, đứa nào chơi tôi?"
"Hệ thống?"
Giọng nói bình tĩnh của Lâu Xuân Dao vang lên trong hư không, sợ đến tôi trợn mắt bịt miệng.
Chết tiệt rồi.
Không ngờ vẫn còn liên lạc với Ký chủ Lâu Xuân Dao này.
Lâu Xuân Dao thấy không ai đáp lời, khẽ "chậc" một tiếng: "Nói đi."
Tôi cười hề hề: "Ở đây ở đây, Ký chủ đại nhân thân yêu có chuyện gì không ạ?"
Cái tên c.h.ế.t tiệt Lâu Xuân Dao này đã làm nhiệm vụ rối tung cả lên.
Là vai chính thụ thì không cặp với vai chính công đã đành, đằng này còn đẩy vai chính công lên giường của phản diện!
Tức c.h.ế.t tôi rồi.
Đây là nhiệm vụ cuối cùng của tôi, kết quả anh ta lại tươi rói hủy hoại nó.
Tôi hận đến nghiến răng nghiến lợi, lần này nhất định phải đoạt lại quyền uy thuộc về đàn ông.
Giọng Lâu Xuân Dao ung dung, rồi chuyển sang vui vẻ: "Cậu đang nghiến răng đấy à?"
Sao mà nhạy bén thế?
Quyền uy của đàn ông quan trọng sao bằng cái mạng nhỏ.
Tôi chột dạ nói dối.
"Haha, là mô phỏng âm thanh thôi, tôi chỉ là hệ thống làm gì có răng."
Thực ra cái gì cũng có.
Giống như Ký chủ, tôi cũng là người.
Chẳng qua là được chọn làm hệ thống mà thôi.
"Thế à."
Lâu Xuân Dao nói một cách lãnh đạm, sau đó lại cười nhẹ một tiếng như một kẻ thần kinh.
"Không có răng cũng không có miệng, chậc, thật đáng tiếc."
Anh ta tiếc cái quái gì chứ.
Tôi còn chưa kịp nói gì, Lâu Xuân Dao đã cắt đứt liên lạc.
Đã quen với cái tính khí thất thường của Ký chủ này rồi.
Tôi bất lực nằm ườn ra giường lớn, nhắm mắt gọi Hệ thống chính.
May mắn thay Hệ thống chính đã xuất hiện.
Nhưng vô dụng.
"Quyền hạn tra cứu bug quá cao, cần Chủ thần quay về mới có thể triệu hồi cậu về không gian hệ thống."
Nhưng cái tên c.h.ế.t tiệt Chủ thần kia đang không biết đi đến hành tinh nào với đối tượng để làm chuyện hôn thiên ám địa, làm sao cứu tôi đây?
Hệ thống chính bất lực: "Vậy cậu cứ ở tạm đi, tôi sẽ đưa cậu một màn hình ảo, cậu tiếp tục giám sát Ký chủ, nhất định phải đảm bảo không bị anh ta phát hiện."
Tôi ngước mắt: "Lỡ mà bị phát hiện thì sao?"
Hệ thống chính nói: "Các hệ thống khác bị Ký chủ phát hiện thì không sao, nhưng đừng quên Ký chủ của cậu là Lâu Xuân Dao, anh ta sẽ làm gì tôi cũng không đoán được."
Tôi đoán... thôi được rồi, tôi cũng không đoán được tên thần kinh kia sẽ làm gì.
Dù sao anh ta là người nổi tiếng khó chiều trong cục Hệ thống.
Nhiệm vụ đầu tiên, là làm công phụ si tình trong một bộ BL.
Vừa xuyên vào, anh ta đã tống vai chính công chuyên cưỡng chế yêu, chơi trò giam cầm, còn định đưa vai chính thụ cho người khác chơi, vào cục.
Đẩy vai chính thụ đầu óc chỉ biết yêu đương, đang định xin cho vai chính công, vào nhà máy.
Mỗi ngày vai chính thụ mệt đến nỗi về nhà là lăn ra ngủ, làm gì còn hơi sức mà nghĩ đến những chuyện linh tinh khác.
Thế là xong, cốt truyện hoàn toàn thay đổi, hai vai chính một người đạp máy may, một người vặn ốc vít.
Đến cả cuộc sống cơ bản còn chưa lo xong, thì yêu đương cái nỗi gì nữa.
Cốt truyện không tiếp tục được, nhiệm vụ chỉ có thể tuyên bố thất bại.
Lâu Xuân Dao nổi danh sau trận chiến đó.
Lúc đó tôi chỉ nghe cho vui.
Dù sao Ký chủ khó nhằn như vậy cũng sẽ không bị phân về tay tôi.
Tôi chỉ còn lại một nhiệm vụ cuối cùng.
