TÁM NĂM GẶP LẠI, NGƯỜI YÊU CŨ KHÔNG TIN TIỂU BẢO BỐI BÊN CẠNH LÀ CON TRAI TÔI

Chương 9

Nửa đêm, con trai bất ngờ bị sốt.

Tôi xuống lầu tìm hộp thuốc.

Hộp thuốc để ở trên cao, tôi lại quá vội, không cẩn thận làm rớt, chai lọ vương vãi khắp sàn.

Tìm thuốc hạ sốt, nhìn ngày tháng, hết hạn rồi. Vội vàng quay lại phòng, ôm con trai đi bệnh viện.

Giang Dật đứng ở góc cầu thang, mắt ngái ngủ, vẻ mặt không kiên nhẫn.

Chắc là tôi vừa làm ồn đánh thức anh ấy.

"Xin lỗi, tôi không cố ý, con trai bị sốt rồi, tôi..."

Vẻ lười biếng trong mắt Giang Dật quét sạch.

Anh ấy một tay đặt lên trán con trai, tay kia nhanh chóng gọi điện thoại.

"Đợi một chút, bác sĩ gia đình sẽ đến ngay."

"Cảm ơn."

...

Sau khi mọi thứ ổn thỏa, đã là ba giờ sáng.

Giang Dật nhàn nhã nhìn về phía tôi, giọng nói lười biếng: "Tôi đã giúp cậu một việc lớn như vậy, cậu cảm ơn tôi thế nào đây?"

Tôi cụp mi mắt xuống.

Nếu không có anh ấy, lúc này tôi chắc vẫn đang trên đường đến bệnh viện, Ôn Ngọc cũng sẽ không hạ sốt nhanh như vậy.

"Anh muốn gì?"

Mắt Giang Dật tối sầm lại, "Hồi đó không phải chê tôi nghèo sao? Cho tôi tiền."

Tôi nhìn số dư trong điện thoại.

"Chỉ có ba ngàn."

"Số tiền này sao đủ?" Giang Dật cười nhẹ, giống như dòng suối róc rách trong ngày hè, "Sau này tiền lương nộp hết cho tôi, cho đến khi tôi hài lòng."

Dù là trước kia hay bây giờ, Giang Dật luôn là người phóng khoáng.

Tiền đều đưa cho anh ấy rồi, vậy tôi phải làm sao? Tiền thuê nhà thì sao? Học phí của Ôn Ngọc thì sao?

Giang Dật đoán được suy nghĩ của tôi.

"Những thứ khác tôi không quản, nhưng cái tôi đáng được nhận thì một xu cũng không được thiếu."

Tôi chuyển tiền cho anh ấy, đây là khoản tôi để dành trả tiền thuê nhà tháng sau.

Hình như sắp phải uống gió Tây Bắc rồi.

"...Tôi có thể ở lại không?"

"Tùy cậu." Giang Dật thờ ơ bước đi với đôi dép lê.

Khoảnh khắc anh ấy quay lưng, tôi dường như thấy gò má anh ấy nhếch lên.

 

back top