Sau ba năm kết hôn, đối tượng kết hôn của tôi qua đời.
Để lại tôi và con trai cô ấy, ôm một khối tài sản khổng lồ giả vờ khóc lóc.
Nhưng một năm sau, tôi khóc thật.
Con trai đột nhiên mắc bệnh nặng, tiêu hết tất cả tiền tiết kiệm, còn phải bù thêm mấy căn nhà.
Có một khoảnh khắc, tôi thực sự không muốn chữa cho thằng bé nữa.
Dù sao nó cũng không phải con ruột tôi.
Nhưng nói cho cùng vẫn không đành lòng, tôi cũng không thể vô lương tâm.
Sau khi con trai khỏi bệnh, mỗi năm tôi đều hỏi cô ấy trên mộ:
"Này, con trai cô phải giúp cô thấy được đến bao nhiêu tuổi đây?"
Cô ấy trước sau vẫn không trả lời.
Con trai là di nguyện của cô ấy, cũng là lý do cô ấy chọn tôi.
Cô ấy không biết nghe ngóng từ đâu được việc tôi thích đàn ông.
Thế là mang đứa bé trong bụng và toàn bộ tài sản kết hôn với tôi.
Sau khi kết hôn, cô ấy mới thổ lộ bí mật của mình với tôi.
Bố tôi vừa xoa bài vừa cười ha hả: "Mày số tốt thật, trước khi c.h.ế.t còn để lại một đứa con trai, lần này có thể nắm chắc tiền của cô ta rồi."
Ông tưởng đó là công lao của tôi, tôi cũng không nói cho ông biết sự thật.
Chỉ là khi con trai bị bệnh hỏi ông mượn tiền, ông vứt bài chạy về quê.
"Muốn tiền không có muốn mạng thì có một, từ nay về sau tao với mày không còn quan hệ gì nữa."
Cô ấy đã cho bố tôi một khoản tiền, đủ để ông tiêu xài nửa đời sau, với điều kiện là không được đánh bạc nữa.
Tôi nói với bố tôi, bệnh của con trai là cái hố không đáy, cuối cùng cũng dọa ông ấy chạy mất.
Giải quyết xong chuyện của ông ấy, tôi an ổn đi làm khắp nơi kiếm tiền học phí cho con trai.
