TÁM NĂM GẶP LẠI, NGƯỜI YÊU CŨ KHÔNG TIN TIỂU BẢO BỐI BÊN CẠNH LÀ CON TRAI TÔI

Chương 14

Giang Dật xin cho tôi một tuần nghỉ dài, để tôi tĩnh dưỡng thật tốt.

Ngày thứ ba, tôi đã không thể ngồi yên muốn đi làm.

"Tôi muốn đi làm, Giang Dật."

Giang Dật dựa vào ghế sofa, đôi chân dài tùy ý đặt.

Ba ngày nay, anh ấy có vẻ rất rảnh, không đến công ty, cả ngày ở nhà.

Anh ấy lấy ra một chùm chìa khóa xe, lắc lắc, chợt nhớ ra tôi không thể lái xe.

"Cái công việc nát bét của cậu có gì mà phải đi làm chứ?"

"Không đi làm," Tôi dừng lại một chút, "tháng này lương sẽ ít đi, khoản giao cho anh... không đủ."

Giang Dật bật dậy: "Cũng đúng, không thể để tôi bị lỗ, đi, ra siêu thị mua đồ ăn, coi như là báo đáp ân nhân của cậu."

Tôi nghĩ một chút.

Ý anh ấy là muốn tôi nấu cơm sao?

Trước đây khi ở bên Giang Dật, tôi rất ít nấu ăn.

Ngày kỷ niệm một năm, tôi hứng thú nấu một bàn đầy món ăn, Giang Dật không đổi sắc mặt ăn hết, thậm chí còn khen tôi nấu ăn ngon, bữa cơm đó anh ấy sợ tôi giành mất, không cho tôi ăn một miếng nào.

Sau này tôi lén ăn thử một miếng, khó nuốt vô cùng.

Hồi ức chợt dừng lại.

Giang Dật lắc lư trước mặt tôi.

Tôi khó khăn mở lời: "...Tôi nấu ăn dở lắm."

"Ai bảo cậu nấu ăn?"

Giang Dật đi trước tôi, tiếng chìa khóa xe va vào nhau kêu leng keng, thấy tôi không động đậy, anh ấy nghiêng đầu nhìn tôi một cái.

Tôi ngạc nhiên: "Anh cũng đi sao?"

Giang Dật không vui nói: "Tôi sợ cậu mua phải đồ ăn có độc đầu độc tôi."

"..."

Siêu thị.

Giang Dật ném xe đẩy hàng cho tôi, bản thân thong thả đi dạo phía trước.

Gặp món rau vừa mắt, chơi đùa một lúc rồi dứt khoát ném vào xe.

Xe đẩy dần dần được lấp đầy, tôi liếc nhìn một cái, đều là những món tôi thích ăn.

Anh ấy vẫn còn nhớ sở thích của tôi, tim tôi khẽ run lên.

Vì là ý định bất chợt, Giang Dật mặc tùy tiện một chiếc áo hoodie, đi lại lười biếng, cơ thể hơi lắc lư, đầy vẻ trẻ trung.

Tôi có chút mơ hồ.

Anh ấy lẩm bẩm phía trước: "Những thứ này gần đủ rồi."

Đi dạo siêu thị một vòng, đang đi về phía quầy thanh toán, tôi khẽ gọi anh ấy từ phía sau.

"Giang Dật, tôi muốn ăn thịt kho tàu."

Anh ấy dừng lại phía trước, nhưng không quay đầu, giọng điệu bất cần:

"Sao lại nói chuyện với ân nhân như vậy?"

Anh ấy dường như say mê với hai chữ này.

"Tôi muốn ăn thịt kho tàu anh nấu," Tôi run rẩy mi mắt, "ân nhân."

"Mẹ nó, còn phải quay lại mua đường phèn."

Lúc Ôn Ngọc ở bên cạnh, Giang Dật rất ít nói bậy, không có thằng bé, Giang Dật cơ bản là thả mình, hoàn toàn trở lại vẻ ngoài lúc còn ở bên tôi trước kia.

Anh ấy quay đầu, véo tai tôi đầy trêu chọc, vẻ mặt rất vui vẻ: "Được, ân nhân chiều cậu."

"..."

Lên xe, Giang Dật giơ cổ tay nhìn đồng hồ, nói một câu không đầu không cuối.

"Đến giờ rồi."

Gì cơ?

Giang Dật khởi động xe, ngân nga một bài hát: "Phải đón con trai chúng ta tan học về nhà rồi~"

 

back top