TA LÀ PHU TỬ CỦA TIỂU CÔNG TỬ PHỦ TƯỚNG QUÂN, VẬY MÀ HẮN LẠI CÓ Ý ĐỒ VỚI TA

Chương 13

 

Ăn tối xong, bọn trẻ về phòng ngủ.

Tiêu Dật Trần không biết tìm đâu ra hai vò rượu, kéo ta ngồi dưới mái hiên.

Ánh trăng rải xuống, soi rõ đôi mắt vô cùng sáng của hắn.

Hắn ngửa cổ uống một ngụm rượu.

“Ngươi về từ khi nào?”

Câu hỏi vô đầu vô cuối của hắn khiến ta khó hiểu.

“Mẫu thân ngươi vẫn khỏe chứ?”

Ta nhận ra, hắn đã nhớ ra ta là ai rồi, ôm vò rượu to bằng đầu, nhấp một ngụm cạn.

Thật cay.

“Ba năm trước.”

“Sao không đến tìm ta?”

“Đã tìm rồi, nhưng người trong Phủ Tướng quân đều đã thay đổi hết, ngay cả Linh Đang cũng không thấy, ta không tìm được ngươi.”

“Linh Đang?” Hắn cười khổ một tiếng, ôm vò rượu uống thêm một ngụm lớn, “Y c.h.ế.t rồi, c.h.ế.t lâu lắm rồi, năm năm? Bảy năm? Không nhớ rõ nữa.”

Ta nhìn hắn, trầm mặc rất lâu không nói.

Rất muốn hỏi rõ mấy năm ta rời đi rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, nhưng nhìn vẻ mặt buồn bã của hắn, ta lại không thể nào hỏi ra lời.

 

back top