Ta Là Cố Hương Huy Hoàng Của Bọn Họ

Chương 6

Một giọng nói mềm mại, kích động, quen thuộc đột nhiên vang lên bên tai không kịp phòng ngừa, không biết từ đâu cùng tinh thần lực cộng hưởng mà đến.

Đồng tử hình khe hẹp của Tô Nhĩ chợt siết chặt thành một đường.

– “Bắp ăn ngon quá, ta yêu bắp! Ta muốn trồng đầy bắp trên người ta, Cầu nhất định có thể nuôi sống rất nhiều nhãi con!!”

Trong khoảnh khắc này, tuy rằng không phải tất cả Thêm Bối Nhĩ tộc đều nghe được rõ ràng, nhưng cơ thể họ bản năng rùng mình run rẩy.

Đặc biệt là Thêm Bối Nhĩ tộc sinh ra sau này, chưa từng gặp Vân Thăng, biểu cảm lạnh như sương của họ chợt thay đổi, trông mơ hồ đờ đẫn.

Ở đâu?

Ở đâu?

Ảo giác? Ảo giác?

Tô Nhĩ đang trong trạng thái cuồng bạo hỗn loạn căn bản không có cách nào suy nghĩ, hắn chỉ có thể dựa vào bản năng hành động – đi bắt lấy luồng linh cảm nhẹ nhàng, từng đợt từng đợt như sự cứu rỗi kia.

Đôi cánh do tinh thần lực xây dựng chợt bung ra sau lưng.

Khi âm thanh nổ mạnh chợt đột phá tầng khí quyển của tinh cầu này, hạm đội chủ lực vốn đang chờ Tô Nhĩ trở về, tuân theo mệnh lệnh, đều ngây người.

“Bệ hạ đi đâu rồi?!”

“Vừa nãy là gì?”

“Mất kiểm soát mới sao?”

“Khởi động phương án dự phòng, chấp hành kế hoạch Ba, lập tức chấp hành –”

“Rõ!… Chấp hành thất bại.”

“Báo cáo nguyên nhân thất bại.”

“Bệ hạ chưa để lại tín hiệu tinh thần lực giao thông, tốc độ quá nhanh, tinh hạm không thể đi theo –”

“……”

Những Thêm Bối Nhĩ tộc còn lại ngây ngốc, nhìn nhau, giống như những chú chim non ngốc nghếch chưa mọc đủ cánh đứng bên vệ đường rời xa tổ, ngay cả sự hoảng hốt vừa rồi cũng bị bỏ qua, không biết nên phản ứng như thế nào.

________________________________________

Và ngay trước đó, trên tinh cầu đánh số Z-1078 –

Cắn được hơn nửa trái bắp, tiểu tinh cầu mở to mắt.

Hắn càng cắn càng thấy ngon, sự chú ý hoàn toàn bị trái bắp hấp dẫn, đồng tử màu xanh băng như đang sáng lên, phát ra sự kinh ngạc cảm thán –

“Bắp ăn ngon quá, ta yêu bắp! Ta muốn trồng đầy bắp trên người ta, Cầu nhất định có thể nuôi sống rất nhiều nhãi con!!”

Tiểu đội trưởng ở đằng xa thiếu chút nữa là trẹo cả lưng – Cậu đang nói thứ gì không thể hiểu nổi vậy? Hơn nữa chỉ là một trái bắp thôi mà! Nó cũng không thể mọc trên người cậu được chứ?

Tiểu đội trưởng thợ săn vũ trụ quay đầu nhìn về phía thiếu niên tóc trắng sữa vừa thốt ra lời bạo ngôn.

Lúc này, đôi mắt Vân Thăng sáng rực, hắn giơ cao trái bắp trong tay, giơ lên quá đỉnh đầu, ngồi ở đó vì ngả người ra sau quá mức nghiêm túc, còn suýt chút nữa lật cả người lẫn ghế.

Hắn đích xác không quá để ý nhiều chuyện, đôi khi biểu hiện có chút lỗ mãng.

Nhưng cái động tác này…

Khóe miệng tiểu đội trưởng giật giật. Anh ta không ngờ lại bị Vân Thăng chấn động lặp đi lặp lại nhiều lần đến vậy.

– Cậu đây là muốn gia nhập Giáo Phái Thần Bắp sao

Cho nên, tiểu đội trưởng trăm triệu lần không nghĩ tới – ở thời khắc thân tâm đều mệt mỏi này.

Điều đầu tiên hắn phải đối mặt không phải là những thử thách và nguy hiểm đến từ bên ngoài, mà là vấn đề gieo trồng và bảo dưỡng bắp.

Đương nhiên, đừng nhìn bộ dạng của anh ta, mặc dù thợ săn vũ trụ chạy ngược chạy xuôi khắp tinh tế, nhưng về mặt gieo trồng, anh ta lại rất có kinh nghiệm.

Trên tàu chiến của họ có một khu vực gieo trồng chuyên biệt nhỏ.

Tuy rằng số lượng tổng thể không nhiều, tài nguyên cũng thiếu thốn, trong đa số tình huống, họ vẫn lấy việc uống dung dịch dinh dưỡng là chính, nhưng thỉnh thoảng khi thư giãn, được ăn một miếng tươi mới, đối với họ thực sự là một sự thỏa mãn lớn lao trên đường làm nhiệm vụ.

Không chỉ có bắp, còn có rau xanh, đậu, khoai tây… các loại đã được cải tiến. Trái bắp họ ăn tối nay vừa vặn chín tới, phải ăn nhanh khi còn tươi, đây là giống bắp ngọt mềm, quả thực rất ngon.

Nhưng phản ứng của Vân Thăng có hơi quá khích – cứ như thể chưa từng thấy bắp vậy.

Cho dù vật tư có thiếu thốn đến mấy, cũng không đến nỗi này chứ? Chẳng lẽ cậu ấy không chỉ bị vứt bỏ, mà thậm chí trước đó đã chịu ngược đãi?

Tiểu đội trưởng không nhịn được nhìn chằm chằm Vân Thăng trước mắt – theo lẽ thường mà nói thì không nên nha. Rốt cuộc chỉ nhìn khuôn mặt này thôi, hẳn là sẽ không có ai vứt bỏ cậu ấy đi?

Càng không cần phải nói đến tính cách ôn hòa mềm mại của cậu ấy. Từ phản ứng của Ứng Giác vừa nãy cũng có thể thấy được, một sự tồn tại có tính cách ổn định, ôn hòa như vậy sẽ mang lại sự giúp đỡ lớn đến thế nào.

Làm sao có thể thiếu ăn thiếu uống cho cậu ấy được?

Tiểu đội trưởng nghĩ như vậy, nhìn biểu cảm của Vân Thăng có chút uất ức vi diệu – Rốt cuộc là tình huống như thế nào mới có thể khiến một thiếu niên đáng yêu có tính cách mềm mại lại phản ứng lớn đến vậy với một trái bắp?

Nhưng hiện tại rõ ràng không phải là lúc để tìm hiểu vấn đề này, hoặc là nói… vào thời điểm này – việc đại ngôn đặc ngôn về kỹ thuật trồng bắp ở đây có phải cũng hơi không đúng chỗ không?

Vì suy đoán quá sâu sắc, tiểu đội trưởng, người vô tri vô giác đã trả lời gần như mọi câu hỏi của tiểu tinh cầu, hậu tri hậu giác nhận ra.

Vân Thăng vẫn ôm trái bắp đã gặm hơn nửa, đôi mắt sáng lấp lánh – đội viên bên cạnh đã nghe không nổi nữa, khẽ ho khan, nhắc nhở anh ta.

Tiểu đội trưởng hoàn hồn, có chút xấu hổ giơ tay gãi gãi mặt.

À…

“Còn có Giáo Phái Thần Bắp là gì? Có thể gia nhập không?”

Vân Thăng vẫn cười tủm tỉm, hắn liếc nhìn xung quanh, sau đó thu trái bắp đang giơ cao về, hỏi, rồi cúi đầu thong thả ung dung gặm xong mấy hàng hạt bắp còn lại – ngay cả khi gặm bắp, động tác của thiếu niên cũng xinh đẹp ưu nhã, hoàn toàn không lộ vẻ chật vật.

Cầu muốn gia nhập!

Loại thức ăn thơm thơm ngọt ngọt mềm mềm mại mại lại còn cung cấp năng lượng sung túc này – Cầu quyết định rồi, Cầu hiện tại chính là thành viên của Giáo Phái Thần Bắp!

Tiểu đội trưởng: ……

“Không có thứ đó, đó là tôi bịa ra…”

“Ồ, không sao.”

Vân Thăng gặm xong bắp, thu rác lại một chỗ, ánh mắt vẫn còn lưu luyến.

“Ta có thể tự mình thành lập một cái.”

Gia nhập Giáo Phái Thần Bắp! Cầu sẽ trồng bắp nuôi sống ngươi!

 

back top