Ta Là Cố Hương Huy Hoàng Của Bọn Họ

Chương 12

Hắn nghĩ.

Sau hôm nay, tất cả trò hề này liền phải kết thúc.

Nghĩ đến đây, hắn tâm trạng rất tốt chuẩn bị gia nhập ‘trò chơi bắt giữ’ này.

Nhưng trước khi tiến vào cơ giáp, hắn thoáng chần chờ một chút. Hắn quay đầu nhìn về phía xung quanh, biểu tình có một khoảnh khắc nghi hoặc.

– Tinh thần lực của Nhậm Đăng là mạnh nhất ở đây, cũng đại biểu cho hắn nhạy bén nhất.

Trong khoảnh khắc vừa rồi, hắn dường như nghe thấy một tiếng vù vù, như tiếng kim loại kẽo kẹt kẽo kẹt xẹt qua đồ vật bằng thủy tinh, làm người ta bản năng sinh ra cảm giác khó chịu quỷ dị mất tự nhiên.

Nhưng – quả thật không có gì cần hắn lo lắng đi?

Cảm giác khó chịu kia thoáng qua, Nhậm Đăng nghĩ như vậy, cuối cùng tiến vào cơ giáp, không chút do dự dẫn đội hướng về một phương hướng mà đi.

Ai cũng không chú ý tới, tiếng tạp âm vi diệu kia càng ngày càng thường xuyên vang lên, dụng cụ thiết bị của họ vừa mới cũng có một khoảnh khắc hoa màn hình.

……

Vận khí của Nhậm Đăng quả thật là tốt.

Trong hành động kéo dài thời gian phân tán mở ra của tiểu đội thợ săn vũ trụ, Nhậm Đăng nói là trùng hợp cũng trùng hợp từ một phương hướng khác đ.â.m vừa vặn vào nhóm Vân Thăng.

Tiểu đội trưởng mang theo mấy đội viên am hiểu chiến đấu, còn che chở Vân Thăng và Ứng Giác, giờ phút này có chút bó tay bó chân, nhịn không được mắng người.

Thời gian – căn bản không còn bao lâu a.

“Được rồi, trò chơi mèo vờn chuột thú vị kết thúc. Sự chống cự vô ý nghĩa cũng có thể kết thúc đi? Các ngươi còn đối với lý tưởng hư vô của các ngươi ôm có ảo tưởng sao?”

Nhậm Đăng điều khiển cơ giáp, hắn mỉm cười nhìn xuống phía dưới.

Sự đối oanh bằng vũ khí tinh thần lực đã tiến hành được mấy vòng.

Vân Thăng từ đầu đến cuối quan sát, chờ đợi đối phương có hậu thủ.

Tiểu thiếu niên tinh xảo xinh đẹp thật sự là quá chói mắt, càng không cần phải nói trong tay hắn còn giơ cái món đồ chơi trẻ em s.ú.n.g bong bóng đang rất hot trên tinh tế kia.

Nhậm Đăng nhìn vài giây, lập tức bật cười thành tiếng.

Pháo tinh thần lực trên cơ giáp của hắn phóng ra, tinh thần lực cường hãn bị vũ khí tinh thần lực tăng cường mấy lần, trực tiếp đối chọi với tiểu đội trưởng.

Trong sự va chạm kịch liệt của lực lượng, tiểu đội trưởng suýt chút nữa bị ném đi qua, tiểu đội trưởng nhanh chóng nhìn về phía sau, ra hiệu cho đội viên phía sau – hắn đứng vững ở đây, trước hết tránh đi mũi nhọn.

Người phía sau đang kêu cái gì, trong sự va chạm lực lượng này kỳ thật căn bản nghe không rõ ràng. Mà trong sự va chạm lực lượng như vậy, người khác cũng không có cách nào tới gần –

Nhưng cũng chính là lúc này, tiểu đội trưởng bỗng nhiên quay đầu, nhìn về phía cánh tay đặt trên vai mình kia.

Lần va chạm tinh thần lực này dường như dừng lại, tiếng gào thét cuồng vọng của Nhậm Đăng truyền đến –

“Ê ê ê, đó là cái gì? Lấy cái món đồ chơi kia ra hù người sao? Hay là cảm thấy ta chưa thấy qua thứ này?

Các ngươi cái đám tổ chức trung lập gọi là gì kia, cũng không tránh khỏi có chút quá buồn cười đi?

Bất quá không cần lo lắng, lần này, ta sẽ dùng toàn lực – trực tiếp đem các ngươi nghiền thành cặn, sẽ không đau.”

Lời nói rơi xuống, tiểu đội trưởng còn chưa kịp phản ứng. Tinh thần lực của hắn xuất hiện sự mệt mỏi, trên má còn có vết m.á.u do tạp chất đá nổ tung cọ ra, nhưng đôi mắt hắn thoáng trợn to.

Lực đạo của cánh tay đè trên vai hắn không lớn, nhưng rất nhẹ nhàng gạt, tiện tay liền đem hắn đưa tới phía sau đi.

“Như vậy liền – không sao cả.”

Tiểu đội trưởng nghe thấy giọng nói nhẹ bẫng của Vân Thăng nói.

Cùng lúc đó, mặt đất tựa hồ đang chấn động.

Cái gì?

Tiểu đội trưởng mờ mịt mở to hai mắt, trong lòng nghĩ.

Hắn đang nói cái gì?

Hắn đang làm cái gì?

“Trước đó không phải nói rất hay sao?”

Tiểu tinh cầu thưởng thức món đồ chơi tinh xảo trong tay, cười đến răng nanh đều lộ ra.

“Bảo vệ lý tưởng của trẻ con, là trách nhiệm của người lớn.”

Người lớn ở đây, nói cho cùng chỉ có một người.

Đồng thời với pháo tinh thần lực súc lực toàn lực phóng ra, Nhậm Đăng còn mờ mịt không rõ nguyên do, nhưng quá kỳ quái, thật sự là quá kỳ quái –

Hắn nhìn tiểu thiếu niên có diện mạo đặc biệt xuất chúng, khí chất nhu hòa vô hại giơ s.ú.n.g bong bóng lên, tiểu thiếu niên vẫn còn đang cười, vô tri không sợ –

Nhưng, vô tri…… không sợ…… Thật vậy chăng?

Mặt đất chấn động càng ngày càng kịch liệt.

Chiến trường tối tăm chỉ ngẫu nhiên nhờ hỏa lực oanh kích chiếu sáng, đôi đồng tử màu xanh băng kia tựa hồ xuyên thấu đêm tối – lại phảng phất đứng ở mặt lịch sử viễn cổ kia của hắn, bình tĩnh nhìn về phía Nhậm Đăng với sự cuồng vọng phù du của đời người ngắn ngủi trong một khoảnh khắc.

Năng lượng tụ tập đến đỉnh điểm, sắp sửa nhằm thẳng vào Vân Thăng.

Nhưng giây tiếp theo, bao gồm tinh hạm Đế quốc Vân Gia, tất cả cơ giáp, chiến đấu cơ, tất cả dụng cụ thiết bị phát ra tiếng vù vù chói tai – không kịp phản ứng, tinh cầu từ lực kịch liệt thay đổi, những dụng cụ thiết bị này trong nháy mắt toàn bộ phá hư.

Sự va chạm như vậy làm tất cả giống như thuyền nhỏ phiêu diêu trong mưa gió.

Tất cả điều này phản chiếu trong đôi đồng tử màu xanh băng thành thạo kia – hắn đứng trong một mảng hỗn loạn, mái tóc trắng sữa bị gió thổi đến đung đưa trong sự va chạm như vậy.

Mọi người ngã trái ngã phải nhưng hắn lại không hề bị ảnh hưởng.

Vân Thăng rất quen thuộc với sự chú ý của những người xung quanh, hắn chỉ đứng ở nơi đó, dáng vẻ sừng sững bất động trong sóng gió.

Bình minh chưa đến, nhưng ánh mắt xung quanh mượn bộ dạng này thoáng nhìn trộm được một góc cuộn tranh lịch sử quá khứ.

Vân Thăng ngước mắt, khuôn mặt hoàn toàn bị bóng tối bao phủ, chỉ có đôi mắt sáng ngời thấu triệt, không có gì cảm xúc.

Vào giờ phút này, dưới vẻ ngoài nhu hòa của hắn, rốt cuộc lộ ra sự dày nặng và phi nhân cảm đến từ một viên tinh cầu. Giọng nói nhẹ bẫng chậm rãi:

“Một kích này của người, hẳn là – so ra là muốn lợi hại hơn loại nhỏ năng lượng gió lốc?”

back top