Ta Là Cố Hương Huy Hoàng Của Bọn Họ

Chương 10: Ngươi Hẳn Là

Tại thời khắc hỗn loạn này – một đám người trong đầu không tự chủ được toát ra hình ảnh quỷ dị đó.

Khí giới nguy hiểm của đối phương đã chĩa tới đỉnh đầu, mà Vân Thăng rõ ràng còn đang ở ngoài trạng thái, giơ s.ú.n.g bong bóng đối với bọn họ lộc cộc lộc cộc thổi bong bóng – sau đó không hề nghi ngờ bị pháo oanh.

Hình ảnh này có chút quá thái quá.

Cho dù là suy nghĩ một chút, đều có chút đau đầu.

Cứu mạng a!!! Cản cậu ta lại a!!

Một đám thợ săn vũ trụ biểu tình hoảng sợ ba chân bốn cẳng kéo lấy quần áo của Vân Thăng.

Ngay cả Ứng Giác, người lúc này vẫn còn trong trạng thái liên tục hạ xuống, cũng vươn tay, túm chặt lấy Vân Thăng.

Tiểu đội trưởng và mọi người túm lấy tiểu tinh cầu cầu ngôn cầu ngữ, xác định đối phương không thật sự lấy cây s.ú.n.g bong bóng kia ra ngoài cùng đối phương chơi trò chơi đóng vai gia đình xấu hổ kia, hắn thoáng thở dài nhẹ nhõm một hơi. Vào giờ phút này –

Tiểu đội trưởng nhìn biểu tình của Vân Thăng, về cơ bản hắn đã xác định, đối phương là một người hoàn toàn chưa từng trải qua chuyện như vậy, hơn nữa tuổi không lớn, môi trường sinh hoạt trước đây đơn thuần vô hại.

Thêm vào tấm chắn phòng ngự của tinh hạm ngăn chặn được mấy lần tấn công của đối phương, cũng có thể dẫn đến việc hắn phán đoán không rõ về mọi chuyện trước mắt, không thể biết được rốt cuộc nguy hiểm đến mức nào.

Rốt cuộc, ngay cả chiến sĩ đã trải qua trăm trận chiến, đối mặt với tất cả những chuyện này, cũng không khỏi tim đập gia tốc, làm ra phản ứng chuẩn bị chiến đấu.

Nhưng Vân Thăng không có.

Từ đầu đến cuối, từ lúc bắt đầu đến bây giờ, biểu tình cười tủm tỉm của Vân Thăng không có một chút thay đổi nào.

Hô hấp vững vàng, tim đập thong thả, trên mặt còn cười khanh khách, đôi mắt màu xanh băng trong đêm tối dường như cũng hơi sáng lên.

Cứ như thể một trẻ sơ sinh vừa khám phá thế giới, hoàn toàn không hề biết về nguy hiểm.

Điều này có chút quá trò đùa.

Giờ phút này tiểu đội trưởng ngược lại tin tưởng đối phương không phải bị vứt bỏ ở chỗ này, việc đối phương có mặt ở đây, rất có thể chính là một sự ngoài ý muốn.

Hành động của Vân Thăng quá nguy hiểm, bởi vì –

“Chiến tranh là một việc nguy hiểm, tàn khốc và nghiêm túc.”

Đáy mắt hắn rõ ràng lộ ra sự lo lắng, cứ thế nhìn Vân Thăng.

Họ vẫn còn đang trốn tránh, đang đi về hướng tinh hạm chạy trốn cỡ nhỏ dự phòng. Ứng Giác đồng dạng rũ mi xuống, động tác túm Vân Thăng đi về phía trước có chút cố chấp, đầu ngón tay đều dùng sức đến tái nhợt.

Đối với đứa trẻ vừa mới 11-12 tuổi này mà nói, cậu ta không có sự nhạy bén như chiến sĩ đã trải qua trăm trận chiến, cũng không thể biết rõ ràng Vân Thăng dùng một thái độ như thế nào để nói ra lời nói như vậy.

Nhưng trong khái niệm của cậu ta, trong ấn tượng của cậu ta – những người lớn dùng giọng điệu ‘nhẹ nhàng’ nói chuyện với cậu ta, đều đã chết, c.h.ế.t trên con đường đi đến cái gọi là lý tưởng.

Mặc kệ là người thân, bạn bè, bạn chơi – hay là những đồng đội xa lạ phản kháng đế quốc, đến cuối cùng, bọn họ cũng không thể đi tới đích.

Cậu ta đã – có chút sợ hãi.

Bất quá, quả thật có người đã xem nhẹ một điểm – ngoại trừ việc hoàn toàn không rõ ràng về nguy hiểm trước mắt, được bảo vệ rất tốt chưa từng gặp phải chiến tranh, thì tình huống từ đầu đến cuối ngay cả tần suất và tiết tấu hô hấp cũng không thay đổi, còn có một khả năng tính khác.

Đó chính là trong những năm tháng dài đằng đẵng đã qua – hắn đã trải qua quá nhiều.

Ngay cả khả năng mà Đế quốc Vân Gia biểu hiện ra lúc này, tuy làm Vân Thăng có chút bất ngờ, nhưng độ chấn động này hoàn toàn không thể so sánh với đại chiến mà Vân Thăng từng trải qua, ngay cả tư cách làm hắn tim đập nhanh hơn cũng không có.

Cho nên đám người này nhất định là có hậu thủ đi?

Làm người bên cạnh khủng hoảng đến vậy.

Tiểu thiếu niên tóc trắng sữa đã nhận ra sự sợ hãi của Ứng Giác bên cạnh – ngón tay hoảng sợ của đối phương đều đang run rẩy.

Nhưng sự sợ hãi của đối phương lại không phải là nguy hiểm trước mắt, điều thực sự khiến cậu ta sợ hãi, tựa hồ là khả năng mất đi có thể xảy ra.

Chỉ là điểm này, làm hơi thở Vân Thăng càng nhu hòa một ít – đứa trẻ thích suy nghĩ cho người khác, cũng sẽ không phải là đứa trẻ hư.

Vân Thăng không phản kháng quá lớn việc bị túm đi.

Hắn nhìn biểu tình của Ứng Giác, nụ cười trên mặt mang theo chút bất đắc dĩ và dung túng – điều mà tiểu tinh cầu am hiểu nhất, là cho đi.

Trong đa số tình huống, hắn mềm mại ôn hòa, am hiểu cho người khác cảm xúc – mặc kệ là niềm tin kiên định, sự theo đuổi tín ngưỡng, khát cầu yên ổn, hay là hậu thuẫn săn sóc làm người ta cảm thấy an tâm.

Vân Thăng am hiểu làm những chuyện này, nếu không trong thời đại mà mọi người đều cảm thấy bất an kia, hắn sẽ không vì Hạt Tinh bị tổn hại mà ngủ say.

Từ lúc đó, đến bây giờ – Vân Thăng vẫn luôn chưa từng thay đổi.

Có lẽ đi, đã từng có người diễn xưng Vân Thăng là Chúa Cứu Thế, buồn cười hỏi hắn có thật sự cho rằng mình có thể bảo vệ tất cả mọi thứ không?

Bao gồm cả chủng tộc từng được hắn cứu trợ, tinh cầu được hắn giúp đỡ – vào thời điểm hắn mới ra đời còn rất non nớt, hắn đại khái cũng đã trải qua sự thất tín bội nghĩa, cũng đã trải qua phiền toái quấn thân, nhưng sự khổ sở, cánh tay vươn ra kia, tóm lại là được hắn nhìn thấy.

Còn về những đánh giá quá cao bao gồm cả những đứa con của mình dành cho hắn, cái gì mà thần minh, tín ngưỡng, linh hồn a… Vân Thăng đích xác cảm thấy có chút quá khen.

Nhưng tai họa như vậy có thể kết thúc, những đứa trẻ quan tâm người khác lo lắng người khác như vậy có thể vẫn luôn tồn tại, điều này không phải là một chuyện vô cùng tuyệt vời sao?

Ngay lúc này, họ vừa phòng ngự chống cự, vừa ẩn nấp trốn tránh, nhanh chóng đến vị trí tinh hạm chạy trốn dự bị mà họ đã sắp đặt.

Vũ khí trang bị của họ cũng đều ở chỗ này.

Bất quá, không giống với bộ đội Đế quốc Vân Gia đã chuẩn bị hoàn toàn, họ không có cơ giáp và chiến đấu cơ để sử dụng, về cơ bản lợi dụng là vũ khí tinh thần lực và khung xương ngoài tiện lợi.

Họ nhanh chóng trang bị vũ khí, khuôn mặt tiểu đội trưởng túc mục, hắn liếc nhìn Vân Thăng.

Đội viên bên cạnh theo bản năng nhìn về phía tiểu đội trưởng, không tiếng động dò hỏi – Có cần phải chia vũ khí cho Vân Thăng không?

Chủ yếu là bộ dạng của Vân Thăng, luôn cảm thấy sau khi hắn có được vũ khí, điều nguy hiểm nhất chính là bên mình.

Tiểu đội trưởng chần chờ một chút, sự tìm kiếm của Đế quốc Vân Gia còn đang tiếp tục.

Đội viên phía sau đang nhanh chóng liên lạc với tổng bộ của họ, tiện thể tra xét tình huống hiện tại của Đế quốc Vân Gia – Đã qua thời gian dài như vậy, Thêm Bối Nhĩ tộc còn chưa oanh tạc những quý tộc kia của Đế quốc Vân Gia thành cặn bã sao?

Bất quá tiểu đội trưởng vẫn quay đầu nhìn về phía Vân Thăng: “Cậu sẽ sử dụng tinh thần lực không?”

Lực lượng họ sử dụng trên tinh tế là tinh thần lực sinh ra từ não vực.

Tất cả sinh mệnh thể đều sẽ có tinh thần lực, nhưng không phải tất cả sinh mệnh thể đều có thể điều động tinh thần lực của mình chuyển hóa thành lực lượng công kích hoặc phòng ngự đối ngoại.

Người không biết sử dụng tinh thần lực, cũng là những người bình thường nhất.

Vân Thăng đang đứng ở bên cạnh họ, Cầu vẫn luôn rũ hàng mi trắng như tuyết của mình, tựa hồ đang cảm thụ cái gì.

Nghe thấy âm thanh, hắn chậm nửa nhịp ngẩng đầu, nhìn về phía họ, phát ra một tiếng nghi vấn rất nhẹ: “Vâng?”

Vân Thăng trong nháy mắt không phản ứng lại, ngơ ngác nhìn qua.

Đôi đồng tử màu xanh băng có một khoảnh khắc mờ mịt, cũng không biết có phải ảo giác không, tiểu đội trưởng chỉ cảm thấy đôi mắt kia dường như so với vừa nãy còn muốn sáng vài phần.

Tiểu đội trưởng tuy rằng có chút đau đầu, nhưng đại khái cũng là mặc kệ tất cả. Đây vốn dĩ chính là một cục diện vô cùng muốn mạng, gần như khiến người ta khẩn trương đến nghẹt thở, nhưng ngược lại nhờ một loạt cầu ngôn cầu ngữ của Vân Thăng, dẫn đến mọi người có thêm chút bất đắc dĩ, không còn căng thẳng như trước nữa.

Vì thế hắn kiên nhẫn nhanh chóng lặp lại một lần: “Cậu sẽ sử dụng tinh thần lực không?”

“Không biết nữa.”

Vân Thăng kỳ thật lần đầu đã nghe rõ, chỉ là hắn đang bận, tư duy trong nháy mắt bị cắt đứt, bản năng phát ra nghi vấn mà thôi.

Vì thế âm thanh cười tủm tỉm gần như trùng khớp với tiếng nghi vấn lần thứ hai của tiểu đội trưởng.

“Ta sẽ không sử dụng tinh thần lực.”

Rốt cuộc lực lượng của Thể Ý Thức Tinh Cầu và tinh thần lực có sự khác biệt về bản chất.

Lực lượng hắn sử dụng là tinh lực, cho nên những vũ khí tinh thần lực này trong tay họ, đối với Cầu mà nói, kỳ thật đại khái cũng không có gì khác biệt so với cây s.ú.n.g bong bóng Vân Thăng mang theo bên mình.

“Những vũ khí tiêu hao phẩm mang theo bên mình đều đã dùng hết rồi, nơi này chỉ chuẩn bị vũ khí tinh thần lực, cậu không có cách nào sử dụng, nên không phân phối cho cậu. Lặp lại lần nữa, nơi này thật sự rất nguy hiểm, chú ý an toàn, phải theo sát chúng tôi.”

Tiểu đội trưởng nhanh chóng mở miệng, hắn liếc nhìn xung quanh.

“Lát nữa sẽ phân tổ tách ra – tôi dẫn đội phụ trách kiềm chế chính diện, mọi người tận khả năng rút lui về hướng khác. Trước khi tình thế hoàn toàn mất kiểm soát, không cần dẫn địch quân đến nơi này.”

Nghe nói như vậy, Cầu còn chưa nói gì, Ứng Giác bỗng nhiên lại túm c.h.ặ.t t.a.y áo tiểu đội trưởng.

Cậu ta trong nháy mắt ngẩng đầu, cậu ta đối với lời nói như vậy có sự cảnh giác gần như bản năng: “Ngươi muốn dẫn người đi kiềm chế? Ngươi còn sẽ trở về sao?”

Tiểu đội trưởng sửng sốt một chút, hơi cong lưng, giơ tay vỗ nhẹ một chút đầu Ứng Giác: “Sẽ.”

“…… Ba ba mụ mụ…… còn có bọn họ đều là nói như vậy.”

Ứng Giác dường như lại bị khơi dậy trạng thái ứng kích.

“Kẻ lừa đảo.”

Trong lúc tiểu đội trưởng hơi ngơ ngẩn, cậu ta nắm chặt song quyền.

“Bọn họ chỉ là muốn bắt lấy tôi, cùng các ngươi không có quan hệ.”

Cậu ta nói, liền muốn xoay người – nếu cậu ta xuất hiện thì những người khác là có thể được cứu trợ đi?

Còn những tư liệu, danh sách và nhiều chứng cứ hơn, cũng nhất định có thể truyền tải ra ngoài đi?

Những thứ đó, quan trọng hơn cậu ta. Cậu ta đã sợ – sợ hãi lại có người quen biết biến mất trước mắt mình.

Nhưng cậu ta vừa mới bước ra hai bước, đã bị tiểu đội trưởng cứng rắn túm chặt.

“Nghe, Ứng Giác, cậu nghe –” Giọng nói tiểu đội trưởng trở nên nghiêm túc lên, “Không phải đơn giản như cậu tưởng tượng, họ sẽ không bỏ qua bất kỳ một ai. Cậu còn nhớ lý tưởng của cậu không?”

“…… Làm những tên quý tộc hỗn đản kia, không thể lại tùy ý không xem chúng ta là người, tùy ý giẫm đạp ngược đãi, muốn tất cả mọi người được an an ổn ổn, không cần lo lắng hãi hùng –”

Ứng Giác rất nhẹ mở miệng.

“Đúng vậy, không sai.”

Tiểu đội trưởng cười một chút.

“Tuy rằng chúng tôi đều không phải cư dân Đế quốc Vân Gia, nhưng rốt cuộc là bạn bè với thân nhân của cậu, tán đồng tư tưởng của gia trưởng cậu. Hơn nữa chúng tôi là người lớn, công việc của người lớn đương nhiên chính là – bảo vệ lý tưởng của trẻ con.”

“Đội trưởng, tổng bộ phái người tiếp ứng rồi – bất quá tín hiệu rất yếu, tình huống cụ thể không rõ, nghe không rõ ràng. Vừa mới hướng về xung quanh gửi đi tín hiệu cầu viện –”

Thợ săn vũ trụ vẫn luôn nhanh chóng loay hoay với thiết bị trên tinh hạm chạy trốn cỡ nhỏ này mở miệng, âm thanh hơi có chút kinh ngạc.

“Gần đây có một số hành tinh tài nguyên khoáng sản còn có công nhân đang khai thác, họ phát hiện bộ đội từ đường hàng không khác đang tới bên này, đã hỗ trợ tiến hành chặn lại, còn có bộ phận thợ mỏ tinh nói biết được đội Ứng.”

Cái đội Ứng kia, chính là phụ thân của Ứng Giác.

Trong ánh sáng nhạt chói lọi của sự va chạm hỏa lực ở đằng xa, tiểu đội trưởng nắm chặt vũ khí tinh thần lực, Vân Thăng đang rũ mắt ở bên cạnh lặng yên không một tiếng động nhìn qua.

Ánh sáng kia chiếu rọi trên khuôn mặt có chút hoảng hốt của Ứng Giác.

Âm thanh thợ săn vũ trụ ngay sau đó vang lên.

“Họ nói: Đang mang vũ khí dùng trong khai thác mỏ đến. Xin hãy tùy thời cầu cứu chúng tôi, chúng tôi nguyện ý cung cấp hết thảy sự giúp đỡ có thể cung cấp, chúng tôi đứng cùng phe với các ngươi.”

Trận phản kháng này cũng không phải chỉ có gần chủ tinh Đế quốc Vân Gia đang tiến hành.

Một tia sinh cơ!

Biểu tình tiểu đội trưởng nghiêm nghị.

Cùng lúc đó, Vân Thăng nghiêng đầu, đôi mắt hắn đang sáng lên – điều này đương nhiên cũng không phải ảo giác.

Cầu giờ phút này đối với tinh tế này thật sự là rất không hiểu biết, hơn nữa họ cẩn thận nghiêm túc như vậy, Cầu cảm thấy lực phá hoại của đối phương nói gì thì nói cũng có thể so sánh với một tai họa gió lốc năng lượng cỡ nhỏ đi?

Như vậy Cầu đích xác cần phải nghiêm túc một chút – đương nhiên, loại hành vi này, hẳn là không phải đại pháo đánh muỗi đi?

Cầu nghĩ, lại nghiêm túc liếc nhìn một đám người bi tráng dường như muốn đi chịu chết.

Tiểu tinh cầu bắt đầu nghiêm túc quy hoạch. Thậm chí từ lúc nãy bắt đầu, liền vẫn luôn dùng tinh lực cộng hưởng với tinh cầu này – tinh cầu này đã bị hủy hỏng hơn nửa, cũng không có khả năng sinh ra ý thức tự chủ như hắn, cộng hưởng lên vẫn là rất đơn giản.

Theo sự cộng hưởng tiến thêm một bước tiến hành, tầm nhìn của Vân Thăng dần dần trống trải, thính lực cũng dần dần nhạy bén.

Hắn rũ đồng tử xuống, nhìn thẳng một chút, ánh sáng trong đáy mắt hơi hơi tan rã.

Cũng chính là lúc này, tiểu đội trưởng thoáng hồi phục tinh thần lại lần nữa nhìn về phía Vân Thăng, trấn an: “Đừng sợ.”

Ân?

Vân Thăng ngẩng đầu, đôi đồng tử màu xanh băng nhìn thấy trên mặt tiểu đội trưởng.

Cầu cười một chút, nhẹ nhàng tiếp tục mở miệng: “Ta không sợ, ngươi giống như đang sợ vậy, tay đều đang phát run.”

Gặp phải loại tình huống này, sợ hãi, hưng phấn, kích động, đều là vô cùng bình thường. Họ vẫn đang ở trong nguy hiểm cực độ.

 

back top