TA ĐƯỜNG ĐƯỜNG LÀ NAM YÊU, LẠI VÔ TÌNH NGỦ VỚI ĐẾ VƯƠNG MANG THAI BẢO BẢO

Chương 32

 

Những ngày làm Hoàng hậu, so với ta tưởng tượng… tốt hơn một chút.

Chủ yếu là không ai dám quản ta.

Nam Cung Minh cho ta sự tự do lớn nhất, chỉ cần ta không phá tan Hoàng cung, cứ mặc sức ta làm loạn.

Ta mỗi ngày ngủ đến khi tự nhiên tỉnh, rồi đi thăm con trai.

Tiểu Diệp nhi mỗi ngày một khác, càng lớn càng đẹp, kết hợp ưu điểm của ta và Nam Cung Minh, bụ bẫm đáng yêu, đặc biệt dễ thương.

Chỉ là tính cách này, không biết giống ai.

Khi yên tĩnh thì giống cha hắn, mặt lạnh tanh, ai trêu cũng không thèm để ý.

Khi nghịch ngợm thì… giống ta, sức sống mãnh liệt, í ới nói không ngừng, còn thích nắm đồ vật, đặc biệt thích nắm tóc của cha hắn và cành đào của ta.

Nam Cung Minh đối với đứa con trai này, là nâng trong tay sợ rớt, ngậm trong miệng sợ tan.

Trước đây phê duyệt tấu chương không lay chuyển được, bây giờ cứ động một chút là chạy đến thiên điện thăm con trai, ôm vào lòng là không chịu buông ra.

Đôi khi ta còn không chen vào được.

“Này, cho ta ôm một chút.” Ta vươn tay ra đón.

Nam Cung Minh nghiêng người tránh đi: “Cơ thể ngươi chưa hoàn toàn hồi phục, ôm ít thôi.”

Ta: “…”

Cơ thể ta khỏe lắm! Sức hồi phục của Yêu tộc là chuyện đùa sao?!

“Hắn là do ta sinh ra!” Ta phản đối.

“Trẫm biết.” Hắn ôm con trai, vẻ mặt đương nhiên: “Nên Trẫm và ngươi cùng nuôi.”

Ta nhìn bộ dạng “người cha từ bi” của hắn, trong lòng có chút chua, lại có chút ngọt.

Khối băng sơn này, sau khi làm cha, hình như càng lúc càng có tình người hơn.

 

 

back top