Những ngày yên bình chưa kéo dài được bao lâu, lại có chuyện xảy ra.
Lần này không phải yêu vật, mà là người.
Cô em họ của Nam Cung Minh, Nhu Gia Quận Chúa, từ phong địa trở về.
Nghe nói vị Quận chúa này từ nhỏ đã ngưỡng mộ Hoàng đế biểu ca, một lòng muốn làm Hoàng hậu.
Vừa trở về, nàng ta đã nghe tin trong cung có một “Đào công tử” được Thánh tâm sủng ái, lại còn mang “long chủng”, lập tức không ngồi yên được.
Ngày nào cũng chạy đến Càn Thanh Cung, khi thì mang canh, khi thì mang điểm tâm, ngấm ngầm dò hỏi lai lịch của ta.
Nam Cung Minh đối với nàng ta thái độ lạnh nhạt, nhưng nàng ta cậy vào sự sủng ái của Thái Hoàng Thái hậu, vẫn làm theo ý mình.
Hôm đó, nàng ta lại đến.
Lúc đó ta đang ngồi nghiêng trên ghế cạnh cửa sổ gặm linh quả, thấy nàng ta mặc một bộ cung trang màu hồng phấn, yểu điệu thướt tha đi vào, thỉnh an Nam Cung Minh.
“Biểu ca, đây là yến sào đường phèn Nhu Gia tự tay hầm, rất bổ dưỡng, ngài nếm thử đi?” Giọng nàng ta nũng nịu, có thể vắt ra nước.
Nam Cung Minh không ngẩng đầu: “Đặt xuống đi.”
Nhu Gia Quận Chúa bị từ chối thẳng thừng, cũng không tức giận, ánh mắt đảo một vòng, dừng lại trên người ta.
Nàng ta nhìn ta từ trên xuống dưới, ánh mắt mang theo sự săm soi và khinh miệt không hề che giấu.
“Vị này chính là Đào công tử phải không?” Nàng ta cười giả lả: “Quả nhiên… dung mạo xuất chúng, trách không được có thể được biểu ca để mắt.”
Ta đảo mắt, không thèm để ý đến nàng ta.
Dung mạo xuất chúng? Mắng ai giống phụ nữ đấy?
Thấy ta không đáp lời, nàng ta lại nói: “Nghe nói Đào công tử mang thai, quả là hỷ sự lớn. Chỉ là nam tử mang thai, chưa từng nghe thấy, cũng không biết… là thật hay giả? Đừng để là thủ đoạn dơ bẩn của ai đó vì muốn bám víu Hoàng gia…”
Hành động gặm quả của ta dừng lại.
Nam Cung Minh cuối cùng cũng ngẩng đầu lên, ánh mắt lạnh băng.
“Nhu Gia,” Giọng hắn không lớn, nhưng mang theo uy áp đáng sợ: “Chú ý lời nói của ngươi.”
Nhu Gia Quận Chúa bị ánh mắt hắn dọa sợ, sắc mặt trắng bệch, nhưng vẫn cố gắng chống đỡ: “Biểu ca, ta cũng là vì huyết mạch Hoàng thất mà lo nghĩ! Nam tử mang thai, xưa nay chưa từng có, ai biết sinh ra sẽ là cái gì…”
“Đủ rồi!” Nam Cung Minh đột ngột đập bàn.
Trong tẩm điện lập tức im lặng như tờ.
Nhu Gia Quận Chúa sợ đến mức run rẩy.
Nam Cung Minh đứng dậy, đi đến trước mặt nàng ta, nhìn từ trên cao xuống, từng chữ từng câu nói: “Đào Tứ là người của Trẫm, hắn mang thai Hoàng Tự duy nhất của Trẫm.”
“Nếu để Trẫm nghe thấy bất kỳ lời đàm tiếu nào nữa, Trẫm không ngại để Phủ Quận chúa Nhu Gia, đổi một vị Quận chúa khác.”
Mặt Nhu Gia Quận Chúa lập tức không còn một giọt máu, run rẩy hành lễ, gần như là chạy trốn.
Ta nhìn bóng lưng hắn bảo vệ ta, trong lòng có chút hả hê, lại có chút… kỳ lạ.
Hắn nói, ta là người của hắn.
