TA ĐƯỜNG ĐƯỜNG LÀ NAM YÊU, LẠI VÔ TÌNH NGỦ VỚI ĐẾ VƯƠNG MANG THAI BẢO BẢO

Chương 1

Ta tỉnh dậy.

Đầu đau như búa bổ, eo mỏi chân mềm.

Điều tệ hại hơn là, bên cạnh ta còn nằm một người.

Một người đàn ông.

Một người đàn ông cực kỳ đẹp, dù đang nhắm mắt, nhưng vẫn toát ra khí chất không dễ dây vào.

Ánh dương xuyên qua khung cửa sổ chạm khắc tinh xảo, rọi vào chiếc chăn gấm màu vàng minh hoàng trên giường, và chiếu sáng khuôn mặt tuấn mỹ, góc cạnh rõ ràng, đẹp đến mức người và thần đều phải phẫn nộ của người đàn ông kia.

Nam Cung Minh.

Hoàng đế của Đại Hạ quốc.

Còn ta, Đào Tứ, một gốc đào yêu tu luyện ngàn năm.

Đêm qua… hình như ta… lạc vào Ngự Uyển cấm địa của Hoàng gia, rồi… rồi mượn rượu làm càn, ngủ luôn vị Đế vương nhân gian này?!

Ta, một nam yêu, ngủ với một người đàn ông! Điều đáng sợ hơn là, người đàn ông này lại là Đế vương nhân gian!

Khoảnh khắc ký ức quay về, ta sợ đến mức suýt chút nữa hiện nguyên hình tại chỗ.

Chạy!

Phải chạy!

Ngay bây giờ! Lập tức! Khẩn cấp!

Ta niệm một cái Ẩn Thân Quyết và Thuận Phong Quyết, vừa bò vừa lăn thoát khỏi cung điện khiến ta kinh hồn bạt vía này, một mạch chạy về Đào Hoa Ổ của ta nằm sâu trong rừng già.

 

 

back top