Cuối cùng tôi vẫn thỏa hiệp.
Đồng ý cởi trói một tay cho Liên Dục Tinh.
Nhưng chỉ giới hạn vào buổi tối, và tất cả đèn trong phòng đều phải tắt.
Liên Dục Tinh cũng không đòi hỏi gì thêm, khẽ "ừm" một tiếng.
Sau đó ngoan ngoãn ăn hết cơm.
Tôi thở phào nhẹ nhõm.
Đến đêm khuya, tôi ngồi trên người Liên Dục Tinh.
Một tay anh ấy được cởi trói, dùng sức ôm chặt eo tôi.
Tôi chưa bao giờ thấy tay anh ấy to đến thế.
Một bàn tay thôi đã gần như siết chặt được eo tôi.
Tôi bị anh ấy bóp đau, rít lên vài tiếng.
"Nhẹ... nhẹ thôi..."
"Không dùng sức, làm sao cậu thỏa mãn?"
Tôi bị lời nói của Liên Dục Tinh làm cho mặt đỏ bừng.
Vùng vẫy muốn xuống.
Nhưng lại bị anh ấy vòng tay ra sau gáy giữ chặt.
Liên Dục Tinh dùng sức đè tôi xuống, trán tôi chạm vào trán anh ấy.
Khoảnh khắc môi sắp chạm nhau.
Tôi đưa tay che lại.
"Không được."
"Tại sao không được?"
Chỉ có người yêu mới được hôn nhau.
Chúng tôi không phải quan hệ yêu đương.
Chỉ là mối quan hệ giữa người giam giữ và người bị giam giữ.
Quan hệ như vậy, không được phép hôn.
"Chỉ là... không được."
Liên Dục Tinh không bận tâm nhiều như thế.
Lợi dụng lúc tôi toàn thân mềm nhũn không còn sức lực.
Hung hăng bóp cổ tôi, hôn tôi như để trả thù.
Cắn rách cả môi tôi.
Mùi kim loại tanh nồng tràn đầy miệng.
"Còn nói không được."
"Không phải rất thích sao? Đồ biến thái nhỏ."
